Liễu Ngọc Anh ngỡ ngàng, ánh mắt thoáng hiện vẻ khó tin, vội vàng quay lại nhìn về phía cửa văn phòng thì thấy đúng là Trần Gia Bảo đang cầm một bó hoa tươi, ánh mắt dịu dàng.
Liễu Ngọc Anh tức thì vui mừng khôn tả, nhưng nghĩ đến những điều hờn tủi, cô lại kiềm chế ngay.
Đồ Chí Phàm cũng đứng gần Trần Gia Bảo, nhưng trong mắt Liễu Ngọc Anh chỉ phản chiếu hình bóng của một mình Trần Gia Bảo.
Chu Tố My giật mình, rõ ràng không ngờ được rằng Trần Gia Bảo lại to gan dám đi vào tận Cục Cảnh sát để tán gái như thế này, không khỏi cất tiếng: “Đi ra, đi ra, đi ra! Ai cho phép anh vào đây hả? Muốn tán gái thì cũng phải đợi Ngọc Anh của chúng tôi tan làm rồi đến tán nhé.”
Trần Gia Bảo cười đáp: “Tôi không đến để cua gái, mà đến để tự thú.”
“Tự thú?” Chu Tố My lấy làm ngạc nhiên: “Anh đã phạm tội gì?”
Trần Gia Bảo vẫn chưa nói hết câu thì Đồ Chí Phàm đã bước vào trong văn phòng trước, cười mỉa: “Để tôi nói thay anh ta cho. Anh ta đã phạm vào tội phỉ báng, vu cho sĩ quan cảnh sát Liễu Ngọc Anh là vợ bé của anh ta, xúc phạm danh dự của sĩ quan cảnh sát Liễu Ngọc Anh, loại người này nên bị bắt và trừng phạt thật nặng.”
Chu Tố My và các cảnh sát khác trong văn phòng giật bắn mình, ai mà không biết Liễu Ngọc Anh có tiếng là cọp cái trong Cục Cảnh sát, tuổi còn rất trẻ nhưng đã là Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, tình cách kiêu kì, sẵn sàng đuổi thẳng cổ những anh chàng cầm cưa đến tán.
“Trai đẹp dám nói Ngọc Anh là vợ bé, với tính cách của Ngọc Anh thì chắc chắn không chịu để yên đâu, ôi, một bé phi công ngon ngọt thế kia chắc sắp bị Ngọc Anh đánh cho bầm dập rồi đây.” Chu Tố My tiếc nuối thở than.
Đồ Chí Phàm bật cười khoái trá, tên dặt dẹo như Trần Gia Bảo hoàn toàn không có sức chống đỡ, chỉ một câu nói đơn giản đã có thể đưa Trần Gia Bảo vào thế bất lợi, thì làm gì có sức cạnh tranh với cậu ấm con quan như anh ta?
Anh ta tin chắc rằng Liễu Ngọc Anh sẽ nổi trận lôi đình rồi cho Trần Gia Bảo một bài học nhớ đời, thế nhưng anh ta đã phải thất vọng khi thấy Liễu Ngọc Anh chẳng những không giận dữ mà còn nhìn Trần Gia Bảo nhoẻn cười, hỏi: “Anh đã làm chuyện gì xấu mà phải đến đây tự thú?”
Trần Gia Bảo cười đáp: “Tôi là tên trộm, đã trộm mất trái tim của sĩ quan Liễu Ngọc Anh. Lần này tôi đến là để trả lại trái tim cho sĩ quan ạ.”
Liễu Ngọc Anh hiểu nhầm ý nghĩa của câu nói ấy, tưởng đâu Trần Gia Bảo đến để chia tay với cô ấy, mặt mày biến sắc, bỗng dưng tái nhợt đi, cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
Đồ Chí Phàm những tưởng Liễu Ngọc Anh sẽ tức giận, anh ta nhìn Trần Gia Bảo với vẻ dè bỉu, một lần nữa tỏ ra đắc ý.
Trần Gia Bảo nợ nụ cười ấm áp, tiếp tục nói: “Tiếc thay, trái tim của sĩ quan Liễu Ngọc Anh đã hòa làm một với trái tim tôi, nên tôi đành phải mang cả trái tim mình đến trả. Không biết sĩ quan Liễu Ngọc Anh có chịu nhận hay không?”
Nói rồi, Trần Gia Bảo dịu dàng trao đóa hoa hồng trong tay.
Liễu Ngọc Anh run rẩy, biết mình đã trách nhầm Trần Gia Bảo, niềm hy vọng và vui sướng lại một lần nữa nảy nở trong lòng, xóa tan hết những tủi hờn ban đầu, ánh mắt cô ấy rạng ngời, cô ấy đứng lên đi về phía Trần Gia Bảo.
Chu Tố My và các sĩ quan cảnh sát trong phòng còn tưởng Liễu Ngọc Anh sắp nổi cơn tam bành và cho Trần Gia Bảo một bài học nhớ đời, ai nấy đều thầm cầu nguyện cho Trần Gia Bảo.
Thế nhưng chỉ chớp mắt, họ đã phải sững sờ khi thấy Liễu Ngọc Anh bước đi trong làn nước mắt lăn dài, nhưng miệng lại nở nụ cười đẹp ngất ngây.
Cô đến trước mặt Trần Gia Bảo, nhận lấy bó hoa, vừa khóc, vừa cười, nói: “Chịu, em không chỉ nhận trái tim anh mà em còn phải phạt anh đi dạo phố với em, đi ăn với em, đi xem phim với em, và phạt anh tù chung thân ở bên em cả đời, mãi mãi không được rời xa.”
Trời đất ơi, Liễu Ngọc Anh mà lại chủ động thốt lên những lời tình tứ ngọt ngào cảm động như thế này ư?
Chu Tố My và những người khác sửng sốt.
“Không lẽ nào trai đẹp này là người yêu của Ngọc Anh? Ôi trời ơi, tin tức động trời ngang tầm thiên thạch va vào trái đất!” Bão dông cuồn cuộn trong tâm trí Chu Tố My.
Đồ Chí Phàm cũng há hốc mồm vì sốc.