Không ai chuyển lời giúp thì anh đành phải tự mình vào tìm Liễu Ngọc Anh vậy.
Chỉ là Cục Cảnh sát, ngay đến người bên trong đây cũng đều là thần hộ mệnh của Liễu Ngọc Anh thì chẳng lẽ lại có thể ngăn cản được Trần Gia Bảo?
Bỗng một giọng nói đầy tức tối vang lên sau lưng: “Ê này, anh kia đợi đã.”
Giọng điệu không mấy lịch sự, Trần Gia Bảo hơi cau mặt lại, ngoái đầu nhìn thì chính là Đồ Chí Phàm con trai của Cục trưởng, anh nhướn mày: “Làm sao?”
Đồ Chí Phàm bước tới trước mặt Trần Gia Bảo, ngón nhìn anh một lượt, sự dè bỉu lại dâng lên trong lòng, anh ta lắc đầu cười khẽ: “Anh không định đi thẳng vào đó tìm gặp Liễu Ngọc Anh đấy chứ hả?”
“Phải, thì sao?” Trần Gia Bảo đáp.
Đồ Chí Phàm nói: “Tôi khuyên anh câu này, anh về đi cho sớm chợ, anh chẳng chấm mút gì được Liễu Ngọc Anh đâu. Chưa kể Liễu Ngọc Anh là hoa khôi Cục cảnh sát, người theo đuổi đông như mắc cửi, ngay đến con trai Cục trưởng như tôi đây mà cũng chỉ thuộc trình độ trên trung bình trong hàng ngũ những người theo đuổi cô ấy nữa là. Anh lấy đâu ra tự tin mà cho rằng có thể cua được Liễu Ngọc Anh?”
Trần Gia Bảo hờ hững đáp: “Có một điều anh nói sai rồi, tôi không đến theo đuổi Liễu Ngọc Anh.”
“Ồ?” Mắt Đồ Chí Phàm sáng lên, cười bảo: “Xem ra anh cũng biết tự biết mình là ai đấy.”
“Liễu Ngọc Anh đã là vợ bé của tôi rồi, cần gì phải theo đuổi nữa?” Trần Gia Bảo nói xong, không thèm bận tâm đến Đồ Chí Phàm nữa mà đi thẳng vào trong Cục Cảnh sát.
Đồ Chí Phàm đứng tần ngần tại chỗ, rồi cười khẩy, rõ ràng không tin những lời “nói xàm” của Trần Phi Vũ, “Dám nói Liễu Ngọc Anh là vợ bé của mình cơ đấy, đúng là chém gió banh nóc. Tên nghèo kiết xác đi theo đuổi nữ thần mà chỉ mang mỗi bó hoa tươi, tư cách gì đòi có được Liễu Ngọc Anh? Hừ, để tôi chống mắt lên xem anh bị Liễu Ngọc Anh đích thân tống cổ đi như thế nào.”
Nói rồi Đồ Chí Phàm cũng đi vào Cục Cảnh sát.
Cùng lúc đó, bên trong văn phòng Cục Cảnh sát.
Liễu Ngọc Anh đang bực dọc. Đã hai tháng nay, suốt hai tháng ròng từ sau khi Trần Gia Bảo lên trên tỉnh, ngoài mấy cuộc điện thoại có thể liên lạc được giữa chừng ra thì cô ấy vẫn chưa gặp được Trần Gia Bảo.
Điều này đối với một Liễu Ngọc Anh đang đắm chìm trong tình yêu là một sự tra tấn.
Một cô cảnh sát nhan sắc thường thường bậc trung ngồi kế bên, cũng là cô bạn thân của Liễu Ngọc Anh mỉm cười ghen tỵ và bảo: “Ngọc Anh ơi, mình nghe nói hôm nay cậu Chí Phàm lại đến tìm cậu đấy. Hơn một tháng trước, Cục trưởng mới được điều về nhậm chức ở Cục cảnh sát thành phố chúng ta, cậu ấm nhà Cục trưởng vừa trông thấy cậu đã theo đuổi cuồng nhiệt. Mình thấy điều kiện nhà anh ta cũng tốt, không những đẹp trai mà còn là con nhà quan, người như thế rọi đèn đi tìm cũng không thấy đâu. Hay là, cậu thử cân nhắc anh ta xem?”
Liễu Ngọc Anh lắc đầu, mỉm cười im lặng.
Từng thấy biển xanh, chẳng đành ngắm nước.
Cho dù Đồ Chí Phàm có điều kiện tốt hơn trăm nghìn lần thì trong lòng cô ấy cũng chỉ có một Trần Gia Bảo.
Tiếc rằng tuy trong lòng cô ấy chỉ có một mình Trần Gia Bảo, thế nhưng ngoài cô ấy ra thì Trần Gia Bảo còn có một “vợ cả” là Tô Ánh Mai, và còn những người phụ nữ khác.
Hơn nữa, mỗi một người phụ nữ của Trần Gia Bảo đều vô cùng tài giỏi, vô cùng xinh đẹp, khiến cho Liễu Ngọc Anh xưa nay luôn tự tin vào nhan sắc của mình cũng thấy thấp thỏm.
“Ôi, đúng thật là ghét của nào trời trao của ấy…”
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Anh thở dài, lòng đầy ấm ức.
Bỗng đâu một cô cảnh sát hớn hở đi vào, sau khi thấy Liễu Ngọc Anh thì tỏ vẻ đáng ngờ, cười bảo: “Ngọc Anh ơi, ngoài cổng có bé trai đẹp đang ôm hoa đợi cô đấy, nhìn trẻ lắm, chỉ như sinh viên đang đi học thôi, nhìn là biết ngay phi công trẻ. Sức hút của Ngọc Anh nhà mình ngày càng lớn rồi, đến phi công cũng chết như ngả rạ dưới chân Ngọc Anh, cô mà không gặp là tôi ra đuổi về đây này.”
Cô cảnh sát ấy tên Chu Tố My, chính là người mà Trần Gia Bảo vừa níu lại hỏi.
Liễu Ngọc Anh đang lúc bực bội, liền phẩy ta, nói: “Đuổi đi, đuổi đi! Đừng có trêu tôi nữa, trai đẹp mới chả phi công, chị đây không thiết tha gì hết.”
Bất chợt, một giọng nói ấm áp vang lên từ phía cửa văn phòng: “Uổng công tôi ngưỡng mộ sĩ quan Liễu Ngọc Anh đã lâu, không ngờ sĩ quan Liễu Ngọc Anh lại muốn đuổi tôi đi như thế, ôi, đúng là hoa cố tình rơi theo dòng nước mà nước chảy vô tình cuốn hoa trôi.”