Đối với sự “cường thê” của Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy tuy bĩu môi bất mãn nhưng trong lòng lại bay đầy bong bóng hạnh phúc.
“Gia Bảo, nếu như không có bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra thì sau một tuần nữa “Tập đoàn Gia Vy” sẽ chính thức đi vào hoạt động. Ban đầu, em định mời Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hòa Bình và ông Tạ Hoàn Dương đến thăm dự lễ cắt băng khánh thành, nhưng anh đã về rồi thì anh sẽ tự tay cắt băng, suy cho cùng thì anh mới là ông chủ đích thực của Tập đoàn Gia Vy.”
Trên ghế sofa, Hàn Đông Vy ngả vào lòng Trần gia Bảo hệt như một con mèo lười, hễ nhĩ tới ý nghĩa thực sự của hai chữ “Gia Vy” là lòng cô như rót mật.
Ngón tay Trần Gia Bảo nhẹ nhàng quấn lọn tóc đen nhánh của Hàn Đông Vy, hương thơm dìu dịu thoảng bay, lòng lơ đễnh nói: “Em là chủ tịch của Tập đoàn Gia Vy, còn là người phụ nữ mạnh mẽ dày dặn kinh nghiệm chốn thương trường, Tập đoàn Gia Vy cứ phát triển theo đường lối em đề ra là được, không cần thay đổi kế hoạch chỉ vì sự hiện diện của anh. Còn về anh thì cứ ung dung làm một ông chủ phó mặc sự đời là được.”
Hàn Đông Vy cũng không ép, cô khẽ khàng cất tiếng “ừ”, rồi tìm một vị trí thoải mái trong lòng của Trần Gia Bảo, nói: “À đúng rồi, anh dàn xếp chuyện trên tỉnh thế nào rồi?”
“Đã dàn xếp được một nửa rồi, nửa còn lại cần phải tốn thêm ít thời gian và công sức để giải quyết.” Trần Gia Bảo khẽ đáp.
Trước mắt, kẻ địch mạnh nhất ở trên tỉnh là dòng họ Phụng lánh đời ở ẩn, ngoài ra còn có Quỷ Y Môn bí hiểm khó lường cũng âm thầm dòm ngó như hổ đói chực vồ mồi, chưa biết được một lúc nào đó sẽ lao ra cắn xé, riêng Ngô Uyển Tông vượt trội hơn hẳn lại không phải rắc rối cần giải quyết cấp bách, chưa kể thời gian vẫn còn sau ba năm nữa thì Ngô Uyển Tông cũng không được xếp vào hàng thế lực ở trên tỉnh.
Nhưng, cho dù tạm thời không tính đến Ngô Uyển Tông thì dựa vào thế lực mạnh mẽ của nhà họ Phụng cùng Quỷ Y Môn thôi cũng đã mang lại đủ rắc rối cho Trần Gia Bảo. Xét cho cùng, giữa một bên là dòng họ lánh đời kế thừa tinh hoa võ thuật hàng trăm năm, còn một bên là Quỷ Y Môn bí hiểm khó lường, thủ đoạn ác độc thì nhà họ Phụng vẫn chiếm ưu thế hơn ở di sản lâu đời.
Hơn nữa, nhà họ Phụng từng bắt cóc Hàn Đông Vy, Quỷ Y Môn thì bắt cóc Tô Ánh Mai.
Có thể nói rằng, ngày nào chưa tiêu diệt nhà họ Phụng và Quỷ Y Môn thì ngày đó Trần Gia Bảo còn lo lắng không yên, không chỉ riêng bản thân anh mà người phụ nữ bên cạnh anh đây cũng sẽ bị liên lụy.
Không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện tối qua bị bốn vị Tông sư đuổi giết thôi, nếu như sức mạnh của Trần Gia Bảo không gần đạt đến “Tông sư hậu kỳ”, hoặc nếu như tối qua đối Phụng có thêm sự góp mặt của vài ba vị Tông sư nữa thì đừng nói gì đến việc Trần Gia Bảo có thể hạ gục đối thủ một cách suôn sẻ, mà có khi Hàn Đông Vy còn phải bỏ mạng.
Suy cho cùng, chỉ khi đạp bằng hết mọi thế lực lớn mới có thể thực sự bảo vệ những người xung quanh mình.
“Xem ra, phải nghĩ mọi cách để nhanh chóng đột phá lên cảnh giới “Tông sư hậu kỳ” thôi.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Gia Bảo trở nên kiên định.
Đột nhiên, Hàn Đông Vy mở mắt ra ngắm nhìn Trần Phi Vũ, hiếm khi nào thấy cô tỏ vẻ mềm yếu như thế, nói: “Là một người phụ nữ hiểu lí lẽ, em biết em không nên nói thế này, nhưng em muốn được một lần bướng bỉnh. Gia Bảo ạ, anh có thể tạm gác chuyện trên tỉnh sang một bên và nán lại thành phố Hòa Bình thêm một thời gian nữa không?”
Ánh mắt Hàn Đông Vy dịu lại, nước mắt rưng rưng, lòng Trần Gia Bảo xốn xang, lần đầu tiên anh thấy Hàn Đông Vy lộ ra vẻ yếu đuối bất lực, lòng anh xót thương vô vàn.
So với người đẹp thì nhà họ Phụng hay Quỷ Y Môn gì đó đem dẹp hết đi.
“Anh hứa với em, sẽ ở lại thành phố Hòa Bình một thời gian nữa.” Hai tay Trần Gia Bảo nâng niu gương mặt thanh tú của Hàn Đông Vy, khẽ hôn giọt nước mắt lấp lánh ở đuôi mắt cô, động tác nhẹ nhàng như thể hôn lên món đồ sứ mong manh dễ vỡ.
Vẻ mừng rỡ hiện lên trong mắt Hàn Đông Vy, cô khẽ nhắm mắt lại, chủ động dâng lên nụ hôn ngọt ngào.
Đúng lúc bầu không khí mỗi lúc một nóng bỏng hơn, mờ ám hơn thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh thức đôi chim câu.
Trần Gia Bảo lấy điện thoại di động ra, là Lục Bảo Ngọc gọi tới, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là chuyện quan trọng.
Hàn Đông Vy rời khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo rất kịp thời, đỏ mặt ngượng cười: “Cả đêm qua không ngủ, sáng nay lại bị anh giày vò bao lâu, người ta buồn ngủ lắm rồi, em đi ngủ bù cho đẹp da đây, không ngồi với anh nữa.”