Đàm Minh Y Thanh há hốc miệng, trong lòng rung động: “Chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã tu luyện tới truyền kỳ rồi?”
“Không thể nào.” Liễu Thành Phùng phủ nhận: “Muốn đột phá truyền kỳ không phải chuyện dễ dàng như vậy. Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy Trần Gia Bảo thắng thế nào, nhưng nếu tôi đoán không lầm thì hơn phân nửa là nhờ bộ kiếm pháp “Kiếm tiên di chiêu – thiên địa nhân tam kiếm” mà cậu ta học. Bộ kiếm pháp này không như võ học ở thế giới này, cảnh giới ngang hàng tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Gia Bảo.”
“Cho dù là thế nào thì Trần Gia Bảo lại mạnh hơn rồi…” Đàm Minh Y Thanh gật đầu, cắn nhẹ môi dưới, sau đó chợt đứng lên, đi ra ngoài, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt: “Tôi đi luyện công, ba năm sau nhất định phải đánh bại Trần Gia Bảo!”
Liễu Thành Phùng không nói gì, ban đầu anh ta rất có lòng tin với bản thân và Đàm Minh Y Thanh, khẳng định sau ba năm là Đàm Minh Y Thanh có thể chém giết nhưng Trần Gia Bảo. Nhưng bây giờ sự kiên định này đã xuất hiện vết rách, anh ta lẩm bẩm: “Xem ra chỉ có thể giúp Y Thanh đột phá truyền kỳ thì mới nắm chắc cơ hội chiến thắng Trần Gia Bảo.”
Nhà họ Lữ, tỉnh Hòa Bình.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ ba người đẹp Lục Bảo Ngọc, Hương Giang và Lê Thanh Vân thị còn có chị em Tần Ly Nguyệt, Tần Thi Vân cũng ở đây.
Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân là do Lục Bảo Ngọc tự tiện làm chủ mời tới. Khi Tần Ly Nguyệt biết Trần Gia Bảo còn có người phụ nữ khác ở ngoài Hòa Bình thì rất giật mình. Tuy rất buồn nhưng lại bị sự lo lắng át đi.
“Chị Lục Bảo Ngọc, bây giờ còn chưa có tin của anh rể, có phải anh ấy gặp cái gì nguy hiểm không?” Tần Thi Vân cũng lo lắng vô cùng, quay sang tiếp tục nói với Tần Ly Nguyệt: “Hay hai chị em mình đi tìm su phụ đi, nhờ sư phụ đến Minh Tế giúp anh rể.”
Tần Ly Nguyệt gật đầu, thở dài lo lắng nói: “Sư phụ cũng là tông sư, có ngài ấy giúp đỡ thì phần thắng của Gia Bảo sẽ cao hơn nhiều.”
Hai chị em đang định ra ngoài, chợt di động Lục Bảo Ngọc đặt trên bàn vang lên.
Năm người đẹp lập tức giật thót, có thể đoán được là tin về Trần Gia Bảo.
Lục Bảo Ngọc nhanh chóng cầm di động lên nhìn nội dung tin nhắn vài lần, hoàn toàn ngây người.
Đám người Tần Ly Nguyệt đều cảm thấy âu lo, vội vàng hỏi: “Gia Bảo thế nào?”
Lục Bảo Ngọc lúc này mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Bốn vị tông sư vây giết Gia Bảo, ba người chết, một người bỏ trốn. Gia Bảo lấy được toàn thắng, cứu Hàn Đông Vy.”
Cả sảnh khách lập tức truyền ra tiếng hoan hô mừng rõ.
Khi mấy người phụ nữ hoan hô nhảy nhót, Trần Gia Bảo đã ôm Hàn Đông Vy toàn thân sũng nước về biệt thự Biển Xanh.
Mặc dù Trần Gia Bảo đã rời Hòa Bình hai tháng rồi nhưng Tạ Cẩm Tú vẫn cho người đến quét tước vệ sinh biệt thự. Mà cô ấy và Hàn Đông Vy cũng thỉnh thoảng sẽ tới đây ở hai ngày, cho nên trong biệt thự rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.
Vừa vào tới nơi, Hàn Đông Vy chợt chui vào lòng ngực Trần Gia Bảo, hai tay vươn lên ôm cổ anh, nhiệt tình dâng lên môi thơm, giống như muốn hòa tan vào người anh.
Trần Gia Bảo biết Hàn Đông Vy là một người phụ nữ kiên cường, dù là tâm trí hay nghị lực đều cao hơn những người phụ nữ bình thường rất nhiều. Nhưng dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, cần thiết phát tiết toàn bộ lo lắng sợ hãi ra ngoài mới được!
Nghĩ tới đây, anh ôm siết lấy eo cô, nhiệt tình đáp lại.
Lát sau, Hàn Đông Vy ngẩng đầu, hai má nhiễm hồng, mắt long lanh ướt át, ngay cả giọng nói cũng ngọt vô cùng: “Gia Bảo, cho em…”
Trong đầu Trần Gia Bảo nổ ầm một tiếng, sau đó dứt khoát ôm lấy Hàn Đông Vy đẩy vào giường lớn.
Phòng ngủ đầy cảnh xuân.
Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy đều là lần đầu tiên, so với Hàn Đông Vy không có kinh nghiệm thì Trần Gia Bảo mạnh hơn nhiều. Tu vi của anh vốn cao, lại có thể điều khiển tinh khí vô cùng thuần thục cho nên chính là thương vàng sừng sững không ngã.
Hai tiếng sau, Hàn Đông Vy đã không chịu nổi ôm anh ngủ thiếp đi, bên môi là nụ cười thỏa mãn.
Cô ngủ đến giữa trưa mới từ từ tỉnh lại, trong lòng tràn đầy tình yêu, mặt cũng hồng hào, nhìn qua cũng đoán được là nhờ tình yêu tẩm bổ.
Trần Gia Bảo mang Hàn Đông Vy đi tìm một nhà hàng tình lữ, ngọt ngọt ngào ngào ăn một bữa cơm trưa.
Sau đó Hàn Đông Vy vốn định đến trung tâm thương mại Hòa Bình công tác mà Trần Gia Bảo lại không cho cô phân trần đã đưa về biệt thự, yêu cầu cô ngoan ngoãn nghỉ ngơi hai ngày.