“Anh, sao thế ạ? Trần Gia Bảo chết thì có gì ngạc nhiên?” Bùi Tuệ Lâm nhíu mày. Cô ta biết anh trai mình tuy còn trẻ nhưng luôn không để lộ tâm trạng bản thân, rất ít khi thấy anh mất khống chế thế này, chắc chắn có chuyện lớn.
Bùi Thanh Phong buông giấy xuống, hít sâu một hơi, gian nan lắm mới tiếp nhận được tin tức bên trên: “Trần Gia Bảo không chết.”
“Cái… cái gì?” Bùi Tuệ Lâm giật mình kêu lên, trái tim lại “thình thịch” đập nhanh hơn.
Bùi Thanh Phong nói: “Tứ đại tông sư Phục Hàn, Phục Kình, Nhạc Kim Luân và Vũ Chiến Thiên đều là cao thủ, mỗi người đứng trong giới võ đều là nhân tài nổi danh. Vậy mà bốn người liên thủ lại không làm gì được Trần Gia Bảo, chẳng những thế, Phục Hàn, Phục Kình và Vũ Chiến Thiên đã chết thảm, Nhạc Kim Luân thì trốn rồi. Trần Gia Bảo đuổi tới thành phố Hòa Bình chém giết Liễu Đức Thắng và Xà Minh.”
Mỗi cái tên từ miệng Bùi Thanh Phong thốt ra đều khiến Bùi Tuệ Lâm kinh hãi: “Trần Gia Bảo… đáng gờm vậy sao?”
“Trần Gia Bảo rất mạnh, mạnh vượt xa với tưởng tượng của anh…” Bùi Thanh Phong vò nát tờ giấy nhỏ đứng lên, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng: “Anh ta là một kẻ địch đáng sợ.”
Cùng lúc ấy, tại một tòa núi cao ngàn mét, quanh năm được mây quấn quanh, tổng bộ phái Ngô Uyển Tông nằm ở chỗ này.
Trong một khoảng sân cổ kính, Đàm Minh Y Thanh mặc một bộ áo dài trắng đeo kiếm đi tới gõ cửa một căn nhà trúc: “Tiền bối tìm tôi sao?”
Trong phòng trúc là một người đàn ông mặc áo xanh, tuy tóc đã hoa râm nhưng vẻ ngoài lại thanh thoát vô cùng, mắt trầm lắng như đáy hồ khiến người ta nhìn không ra tuổi tác thật sự của mình. Người này chính là cao thủ bậc tuyền kỳ Liễu Thành Phùng.
Liễu Thành Phùng quay đầu nhìn Đàm Minh Y Thanh, người phụ nữ này càng thêm xuất trần thoát tục rồi.
Từ sau khi ở núi Dương Giang về, Đàm Minh Y Thanh vì muốn ba năm sau chiến thắng Trần Gia Bảo nên vẫn luôn theo sau Liễu Thành Phùng tập võ, mấy ngày nay cô ta tiến cảnh thần tốc, chẳng những củng cố vững chắc tông sư trung kỳ mà còn tăng tiến rất nhiều, đã chạm tới cánh cửa tông sư hậu kỳ, điều này khiến cho Liễu Thành Phùng vô cùng hài lòng.
Tất nhiên, Đàm Minh Y Thanh có thể tiến bộ nhanh như vậy ngoại trừ có một cao thủ cấp truyền kỳ dốc túi dạy dỗ thì còn nhờ tư chất và thiên phú xuất sắc của cô ta nữa.
Nghĩ đến đây, Liễu Thành Phùng hơi mỉm cười vừa lòng: “Y Thanh, ngồi đi.”
Đàm Minh Y Thanh cung kính ngồi đối diện Liễu Thành Phùng, giữa bàn trúc đặt một lư hương bốn chân mạ vàng, từng sợi hương rầm lượn lờ dâng lên, mùi nhẹ nhàng sâu lắng.
“Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?” Đàm Minh Y Thanh hỏi.
Liễu Thành Phùng gật đầu: “Chuyện về Trần Gia Bảo.”
Vừa nghe đến cái tên này, chiến ý của Đàm Minh Y Thanh chợt dâng lên bao phủ toàn bộ nơi sân. Tuy cô ta nhanh chóng thu lại nhưng tiếng chim chóc líu lo ngoài cửa đã biến mất hoàn toàn.
Liễu Thành Phùng không để ý, tựa như không cảm nhận được gì, chỉ tiếp tục nói: “Cô biết đấy, từ khi cô ở núi Hồng Lĩnh về tôi vẫn luôn cho người theo dõi điều tra Trần Gia Bảo. Bọn họ mới truyền tin tức về, sát thủ đầu bảng Phong Nhất – Phục Hàn, tông sư Phục Kình, tông sư nhà họ Nhạc tỉnh Phú Thọ – Nhạc Kim Luân và tông sư lão thành nổi danh tỉnh Hòa Bình Vũ Chiến Thiên đã liên thủ vây giết Trần Gia Bảo.”
“Cái gì?” Đàm Minh Y Thanh cau mày, ánh mắt không vui, đồng thời nắm chặt tay vung kiếm lên, cố nén tức giận nói: “Tiền bối, ngài biết tôi và Trần Gia Bảo có ước hẹn ba năm sau quyết chiến. Trần Gia Bảo chỉ có thể bị tôi đánh bại và chém giết, sao ngài lại mặc mấy người kia liên thủ giết chết Trần Gia Bảo?”
Nói đến cuối, giọng Đàm Minh Y Thanh đã cao vút, thể hiện sự bất mãn trong lòng.
“Ai nói Trần Gia Bảo chết rồi?” Liễu Thành Phùng hỏi ngược lại.
“Sao… Trần Gia Bảo không chết?” Đàm Minh Y Thanh ngạc nhiên: “Bốn tông sư liên thủ mà Trần Gia Bảo còn chạy thoát được sao? Rất khó tin.”
Liễu Thành Phùng lắc đầu: “Kết quả cuối cùng là Phục Kình, Phục Hàn, Vũ Chiến Thiên đã chết, Nhạc Kim Luân chạy trốn về tỉnh Phú Thọ, Trần Gia Bảo toàn thắng.”