Mà kế bên cạnh anh ta, là Xà Minh toàn thân mặc chiếc áo dài màu đen, nếu so sánh với Liễu Đức Thắng thì tâm trạng của Xà Minh không được tốt giống như vậy. Mặc kệ nước mưa rơi xuống người, mắt cứ nhìn về phía xa xa, lòng thấp thỏm đầy bất an, lo lắng.
Đột nhiên Liễu Đức Thắng xoay người lại đi về hướng của Hàn Đông Vy, dường như anh ta rất thưởng thức mà ngắm nhìn Hàn Đông Vy đang bất lực không ai giúp trong cơn mưa, lại dường như rất thương tiếc cười nói: “Bây giờ trời đã sắp sáng, xem ra Trần Gia Bảo không có cách nào đến đây rồi. Giám đốc xinh đẹp Hàn Đông Vy như hoa như ngọc chỉ có thể đứng trong cơn mưa chờ đợi trong vô vọng, thật là khiến cho người khác không kiềm lòng được mà than thở một tiếng.”
Nghĩ kỹ thì giữa Liễu Mỗ và giám đốc Hàn Đông Vy chẳng có thù oán gì, ngược lại tôi còn rất tán thưởng thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh của giám đốc Đông Vy đây, nếu như có cơ hội thì chúng ta cũng không phải là không thể không hợp tác kinh doanh với nhau được. Đáng tiếc, vì cô là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, cô rơi vào tình cảnh như thế này, nếu muốn trách thì phải trách Trần Gia Bảo.”
“Hừ.”
Hàn Đông Vy bĩu môi hừ một tiếng, kiên cường ngẩng đầu lên, mặc cho nước mưa chảy xuống gò má trắng nõn tựa như không sợ mưa gió và coi thường cái chết, kiên định nói: “Từ đầu đến cuối tôi đều không hối hận vì mình trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo, muốn giết muốn xử như thế nào thì tuỳ ý, tôi tin Gia Bảo nhất định sẽ báo thù cho tôi!”
Ánh mắt Xà Minh loé lên tia lạnh lẽo chết chóc.
Liễu Đức Thắng khen ngợi cười nói: “Giám đốc Hàn Đông Vy quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ thông minh, những lời này vang lên thật có lực khiến cho ông Liễu không đành lòng mà nói cho cô biết chân tướng, phá vỡ giấc mộng đẹp cuối cùng của cô.”
Tôi vẫn là nên nói thật lòng với cô, hôm nay không chỉ cô buộc phải chết mà ngay cả Trần Gia bảo cũng đang rơi vào kiếp nạn khó tránh khỏi cái chết. Tôi biết Trần Gia Bảo là một bậc thầy rất mạnh, nhưng mà cô có biết rằng người đối phó với Trần Gia Bảo lần này chính là một đội hình xa hoa, quyền lực hay không?
Sát thủ Phục Kình người đứng thứ năm trong bảng sát thủ Thiên Lang, ngoài ra còn có bậc thầy Phục Hàn đã được khổ luyện đào tạo, bậc thầy Nhạc Kim Luân cùng với bậc thầy Vũ Chiến Thiên làm chấn động giới võ đạo vào hai mươi năm trước. Sau khi mỗi một người được huấn luyện ra đều có một băng đảng đáng sợ riêng của mình.
Bây giờ bốn người này liên thủ vây giết, dù cho Trần Gia bảo có phi thường đến mấy thì cũng sẽ bị bốn bậc thầy to lớn này nghiền ép, cái chết chính là chốn trở về duy nhất của Trần Gia Bảo!”
Thoáng chốc gương mặt xinh đẹp của Hàn Đông Vy trở nên trắng bệch, cô biết với tích cách của Trần Gia Bảo thì sau khi biết được tin cô bị bắt cóc, nhất định sẽ không ngừng xông về phía trước để cứu cô.
Mà đến hiện tại Trần Gia Bảo vẫn chưa xuất hiện, vậy chỉ có một lời giải thích chính là giữa đường Trần Gia Bảo đã gặp sự khó khăn, nếu như thật sự giống như Liễu Đức Thắng nói thì bốn bậc thầy to lớn ấy liên thủ với nhau thì xem như là Trần Gia bảo đã…
Hàn Đông Vy rùng mình một cái, cô không dám tiếp tục suy nghĩ nữa. Cô không sợ chết nhưng mà sợ cô sẽ liên lụy đến Trần Gia Bảo, như vậy thì dù cô có chết đi cũng chẳng thể nhắm mắt được.
Liễu Đức Thắng hài lòng bật cười nói: “Giám đốc Hàn Đông Vy xinh đẹp tựa như hoa như ngọc, vốn là được nâng niu yêu thương, hiện tại lại rơi vào tình cảnh như thế này, ài thật sự khiến người khác không kiềm lòng được mà than thở mà….”
Vừa nói, Liễu Đức Thắng vừa lấy điện thoại ra xem thời gian rồi nói: “Hiện tại đã 5 giờ sáng rồi, tôi thấy xem ra Trần Gia Bảo cũng không đến được, chuyện giết chết cô giám đốc xinh đẹp tuyệt mỹ như thế này nên giao cho Xà Minh làm đi.”
Xà Minh cười lớn, rồi thôi cười liếm lấy môi trong anh hắn hiện ra vẻ hưng phấn nói: “Lúc ban đầu khi ở trong hang độc Bắc Giao, Trần Gia Bảo cướp quả Thiên Tâm của tôi rời đi, còn chặt đứt một cánh tay của tôi. Mối thù không đội trời chung này, hiện tại mặc dù tôi không có cơ hội tự tay giết chết Trần Gia Bảo, nhưng mà giết được người phụ nữ hắn ta yêu đối với tôi mà nói cũng tựa như giết được hắn ta. Hàn Đông Vy, cô chuẩn bị chôn xác dưới những con rắn này đi!”
Dứt lời, đột nhiên Xà Minh huýt sáo một cái, mấy ngàn con rắn độc trên tầng lầu cao nhất của toà nhà nghe được mệnh lệnh rối rít dữ tợn bò lại hướng của Hàn Đông Vy, phát ra những tiếng bò “xào xạc” dày đặc của chúng nó, làm cho lòng người khác sợ hãi đến tê dại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Đông Vy lại trắng bệch, vào lúc chuẩn bị nhắm mắt đợi chết.