Dứt lời, dưới chân Vũ Chiến Thiên chạm xuống đất, cả người đã phóng về phía Trần Gia Bảo, nhưng khóe mắt liếc qua lại thấy Nhạc Kim Luân đứng tại chỗ không nhúc nhích, ông ta không khỏi ngạc nhiên.
Sắc mặt Nhạc Kim Luân rất khó nhìn, bởi vì ông ta đã nghĩ ra, ông ta từng nghe Bùi Thanh Phong nói qua, lúc Vân Bá Hùng với “Song chưởng vô địch” đã bại bởi Trần Gia Bảo trước đây, là thua ở một chiêu “Chém người kiếm”, ngay cả cánh tay cũng bị trảm mất.
Nếu “Chém người kiếm” thực sự là kiếm tiên di chiêu, vậy uy lực kia tuyệt đối không giống như bình thường, Nhạc Kim Luân không dám đi lên tiếp xúc, cho nên ông ta chẳng những không xông lên cùng Vũ Chiến Thiên nhau, mà chỉ đợi tại chỗ, sống chết mặc bây.
Vũ Chiến Thiên khẽ nhíu mày, trong mắt ông ta lóe lên vẻ khinh bỉ, rồi thân hình như gió mà đi về phía Trần Gia Bảo.
Khoảnh khắc tiếp theo, đối mặt với Phục Hưng đang cuồng bạo mà đến, Trần Gia Bảo di động.
Trong mắt mọi người, Trần Gia Bảo nện mạnh chân xuống đất, nhất thời, người đã như mũi tên rời cung lao tới, không phải, nói đúng ra là mũi tên màu đỏ rời cung.
Dù sao Phục Hưng cũng là tông sư, hai mắt ông ta đỏ đậm hét lớn một tiếng, nắm đấm to như cái chậu rửa mặt đập vào đầu Trần Gia Bảo, gây ra tiếng gió gào thét, ngay cả Nhạc Kim Luân cách mười mét cũng bị nắm đấm này xet qua mặt.
Nhưng, nắm đấm dù có uy lực đến đâu thì cuối cùng vẫn là thủ đoạn của con người, ở trước mặt kiếm tiên di chiêu, nó giống như ánh sáng của đom đóm, khó có thể đọ sức với ánh trăng sáng.
Trần Gia Bảo sử dụng “Niêm” tự quyết, nhẹ nhàng vỗ bàn tay trái của mình lên nắm đấm của Phục Hưng, nắm đấm của Phục Hưng nhất thời bị chệch hướng, thân thể không giữ được cân bằng, suýt chút nữa ngã về phía trước.
Mà kiếm trong tay Trần Gia Bảo, thế kiếm màu đỏ vẫn sắc bén như cũ!
Sau một khắc, kiếm khí màu đỏ quấn vòng quanh sức mạnh sấm sét, đánh vào huyệt Thiên Trung đang rướm máu của Phục Hưng trong nháy mắt.
Nhất thời, đám người Nhạc Kim Luân, Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch hơi cau mày, tất cả đều nhìn về phía Phục Hưng, họ muốn nhìn xem đến tột cùng “Kiếm tiên di chiêu” trong miệng Trần Gia Bảo sẽ có bao nhiêu uy lực.
Nhưng, thế kiếm màu đỏ của Trần Gia Bảo, chỉ là dừng ở ngực Phục Hưng, mà không đâm vào.
Đám người Vũ Chiến Thiên, Nhạc Kim Luân đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra, “Kiếm tiên di chiêu” trong miệng Trần Gia Bảo cũng không gì hơn, ngay cả thân thể Phục Hưng cũng không đâm được.
Phục Hưng cảm thấy huyệt Thiên Trung hơi đau xót, đầu tiên ông ta hoảng sợ, rồi lập tức cười ha ha, nói: “Đây chính là kiếm tiên di chiêu của anh, đúng là chuyện cười.”
“Đáng tiếc, nhưng ông đã chết vì chuyện cười.”
Trần Gia Bảo vừa dứt lời, đột nhiên, chỉ nghe một tiếng “Phụt”, một thế kiếm màu đỏ cuồng bạo như hủy trời diệt đất, xỏ xuyên qua ngực Phục Hưng!
Đường đường là tông sư khổ luyện ngoại công với thân thể đao thương không thể đâm vào, vẻ mặt Phục Hưng kinh hãi ngạc nhiên, ông ta kêu thảm thiết, rồi một tiếng “Ầm ầm” vang lên, nằm thẳng trên mặt đất, trên ngực xuất hiện một lỗ máu to bằng cái bát, máu đỏ chảy ròng ròng, chết không thể chết lại.
Nhạc Kim Luân, Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch đều chấn kinh, Vũ Chiến Thiên đột ngột dừng lại giữa chừng với vẻ mặt kinh hãi.
Một thế kiếm màu đỏ của Trần Gia Bảo chẳng những phá công phu khổ luyện ngoại công của Phục Hưng, mà còn trực tiếp xuyên thẳng qua lồng ngực ông ta, nếu không phải tận mắt chứng kiến loại chuyện này, đánh chết bọn họ cũng không tin.
“Lẽ nào cái vừa rồi mà Trần Gia Bảo thi triển, là “Kiếm tiên di chiêu” thật? Trên thế giới này, thật sự có kiếm tiên?” Trong lòng Vũ Chiến Thiên nổi lên sóng to gió lớn, cảm thấy tam quan mình như bị trùng kích.
Trong lúc Nhạc Kim Luân đang kinh ngạc, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, dựa theo uy lực của thế kiếm màu đỏ Trần Gia Bảo phóng ra để giết Phục Hưng trong nháy mắt vừa rồi mà xem, nếu ông ta tùy tiện xông lên, thì nói không chừng sẽ bị vạ lây người vô tội.
“Thảo nào ngay cả Vân Bá Hùng có “Song chưởng vô địch” cũng bị một kiếm của Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay, “Chém người kiếm” quả nhiên là kiếm tiên đáng học, ngay cả mình xem mà tim đập nhanh không ngớt, Trần Gia Bảo còn trẻ tuổi mà chẳng những tu vi cao thâm, hơn nữa còn có võ học với uy lực mạnh mẽ như vậy. Đợi thêm mười mấy hai mươi năm nữa, thì toàn bộ Việt Nam còn có người nào là đối thủ của Trần Gia Bảo?” Trong lòng Nhạc Kim Luân chấn động.