Thật đáng tiếc, khi sức mạnh không tương xứng với tuổi của bản thân thì dù quá cao hay quá thấp cũng sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Thực lực của cậu càng mạnh càng làm tôi dấy lên quyết tâm giết cậu ở đây. “
Nhạc Kim Luân biết rất rõ rằng nếu Trần Gia Bảo còn rất trẻ mà đã có sức mạnh như vậy mà để Trần Gia Bảo tiếp tục phát triển thì cậu ta sẽ là một sự tồn tại đáng sợ, hơn nữa nhà họ Lạc còn có mối thù sâu nặng với Trần Gia Bảo.
Vì vậy ông ta phải tận dụng cơ hội ngàn năm có một này để giết Trần Gia Bảo ở đây và diệt trừ mối đe dọa lớn nhất này!
Nghĩ đến đây, sát ý của Nhạc Kim Luân không tự chủ được mà bộc phát, giống như là tràn ngập toàn bộ không gian, thậm chí nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống rất nhiều.
Mạnh mẽ bức người!
Trần Gia Bảo cười lạnh. Mặc dù Nhạc Kim Luân có khả năng đánh lén rất mạnh nhưng anh ta không sợ mà còn ngạo nghễ nói: “Nếu ông muốn giết tôi thì ông phải sống lâu hơn một trăm năm nữa may ra mới có cơ hội. Đáng tiếc là tôi sợ ông sẽ không sống sót qua ngày mai.”
“Không hổ là người đã đánh bại Vân Bá Hùng ‘song chưởng vô địch’ của tỉnh Phú Thọ chúng ta, thực sự cậu rất kiêu ngạo.” Nhạc Kim Luân cười to rồi vung thanh trường kiếm Thu Thủy theo một vòng cung đẹp mắt, ông ta nói: “Tôi thừa nhận một mình tôi không phải là đối thủ cậu. Đáng tiếc đây lại là một trận chiến trả thù, lại còn là một trận chiến sinh tử, tôi không phải chiến đấu một mình. Đêm nay, Trần Gia Bảo – cao thủ tỉnh Hòa Bình chắc chắn sẽ gục ngã ở đây!”
Ông ta vừa dứt lời thì hai anh em Phục Kình và Phục Hàn đều đứng dậy, tuy bị thương nhưng họ vẫn còn sức chiến đấu.
Đặc biệt là Phục Hàn, tuy rằng bị Trần Gia Bảo chỉ kiếm điểm vào huyệt Đan Trung nhưng dù sao ông ta cũng đã đạt cấp tông sư từ lâu, thời gian qua vẫn không ngừng khổ luyện, sức chống đỡ của thân thể hơn người thường cho nên tác động cũng không lớn.
Trận chiến của Trần Gia Bảo vẫn còn nhiều khó khăn!
“Hai mươi năm rồi tôi chưa xuất hiện trở lại, khi thấy thế hệ sau này có một người tài năng như cậu thì tôi rất vui nhưng cũng rất đáng tiếc khi cậu phải chết ở đây.”
Đột nhiên giọng nói dịu dàng của Vũ Chiến Thiên vọng đến.
Ông ta chậm rãi đi về phía Trần Gia Bảo, tuy rằng đang nói lời “tiếc nuối” nhưng khí thế toàn thân vẫn không ngừng tăng lên, cả không gian tràn ngập một bầu không khí áp bức.
Lòng Trần Gia Bảo trầm xuống, âm thầm đề phòng, anh biết rất rõ một khi Vũ Chiến Thiên ra tay thì nhất định sẽ là một chiêu lấy mạng!
Ngay khi sức mạnh của Vũ Chiến Thiên sắp đạt đến mức cao nhất thì Trần Gia Bảo đã ra tay trước!
Chỉ thấy Trần Gia Bảo không ngừng vung kiếm tạo thành lốc xoáy kiếm khí màu trắng băng bao quanh thân anh, sau đó Gia Bảo hét lên một tiếng, kiếm trong tay anh khẽ nâng lên nhắm về phía Vũ Chiến Thiên, chỉ trong nháy mắt, vô số kiếm khí quanh thân anh lao thẳng về phía ông ta!
Kiếm khí như hàng vạn ngôi sao băng mang theo sức mạnh khổng lồ tràn ngập khắp đất trời.
Vũ Chiến Thiên hơi cau mày, ông ta còn chưa thôi động năng lực lên mức cao nhất đã bị Trần Gia Bảo cắt ngang nên cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà đối mặt với luồng kiếm khí tràn ngập này không cho phép ông ta tiếp tục huy động khí lực của bản thân, ông ta hét lên một tiếng rồi dậm mạnh chân phải xuống mặt đất làm mặt đất chấn động rung lắc.
Dưới sự khuấy động nội lực của Vũ Chiến Thiên, mặt đất phát ra một tiếng ‘ầm’ lớn rồi dựng lên một bức tường đất cao hai mét, bức tường đất này được bao quanh bởi nội lực của ông ta nên càng cứng như sắt chặn lại kiếm khí của Gia Bảo.
Ngay sau đó, bức tường đất nổ tung lộ ra bóng dáng Vũ Chiến Thiên, nhưng ông ta vẫn điềm nhiên như thường, trên quần áo không có một hạt bụi.
Hai anh em Phục Hàn, Phục Kình và Nhạc Kim Luân vô cùng kinh ngạc, không hổ là Vũ Chiến Thiên, 20 năm trước ông đã có thể tung hoành trong giới võ thuật Hòa Bình không sợ bất kỳ ai, sức mạnh của ông quả thật phi thường.
Sau đó, ba người họ cảm thấy rất vui mừng, thực lực của Vũ Chiến Thiên càng mạnh thì cơ hội chiến thắng trước Trần Gia Bảo càng cao!