Trần Gia Bảo hơi cau mày, không còn lựa chọn nào khác nên phải né tránh trước.
Gần như cùng lúc đó, Phục Hàn gầm lên, một lần nữa vung cây ném tới Trần Gia Bảo, như thể gã muốn nghiền nát Trần Gia Bảo thành thịt vụn vậy.
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên vẻ không kiên nhẫn, anh không né tránh nữa, tay phải như đao chém về phía cái cây đang lơ lửng, bắn ra một đao cương dài ba mét!
Đó là Hạo Thiên Đao Quyết.
Ngay tức khắc, đao cương màu trắng chém cái cây lớn thành hai nửa. Hơn nữa, hướng đao vẫn không thay đổi, trực tiếp chém vào ngực Phục Hàn.
Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm, đao cương tan biến. Phục Hàn đau đớn kêu lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước, trên ngực xuất hiện một vết đỏ dài.
Tuy bị thương nhưng không đủ chết người.
Trên trực thăng, Trịnh Thiên Thạch thu hết tất cả những điều này vào mắt, thở dài nói: “Từ lâu đã nghe nói Phục Hàn luyện công phu với một người ngoại quốc và đã đạt đến trình độ tuyệt hảo rồi, khả năng phòng ngự đứng hàng đầu. Hôm nay mới thấy, quả thực là danh xứng với thực. Cho dù Trần Gia Bảo có căn cơ tu luyện sâu xa nhưng nếu muốn đả thương hay thậm chí là giết Phục Hàn thì quả thực là mơ tưởng hão huyền.”
“Đúng vậy, đối mặt với bốn vị cao thủ, tính mạng Trần Gia Bảo khó mà bảo toàn.” Phụng Minh Luân càng nhìn càng đắc ý.
Đột nhiên, cục diện trận chiến bên dưới lại thay đổi. Chỉ thấy Phục Kình cầm chặt đoản kiếm trong tay rồi âm thầm đến sau lưng Trần Gia Bảo một lần nữa, thừa dịp lúc Trần Gia Bảo ra chiêu còn chưa kịp hồi phục thì đâm thẳng một kiếm vào ngực Trần Gia Bảo. Trên bầu trời đêm, sát khí tản ra ngày càng dày đặc.
Phục Kình vốn là một sát thủ có tiếng trong “Bảng Thiên Lang”, có thân hình nhanh nhẹn và chuyên ám sát. Gã rất tự tin rằng cho dù Trần Gia Bảo cũng là một cao thủ thì anh cũng sẽ chết một cách im hơi lặng tiếng dưới thanh đoản kiếm này.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt, khi Trần Gia Bảo sắp bị một kiếm xuyên qua ngực, chỉ thấy anh như mọc thêm một con mắt sau lưng, thân hình chợt nghiêng qua một bên, né tránh nguy hiểm đang hướng tới, đồng thời chân phải đạp trên mặt đất khiến mặt đất nứt toạc ra rồi đập mạnh tới sau lưng của Phục Kình.
Đó là Thiết Sơn Hạo trong Bát Cực Quyền.
Phục Kình choáng váng, vội thu chiêu né tránh, giống như một con cá chạch trơn nhẵn, gã không chỉ thoát khỏi đòn tấn công của Trần Gia Bảo mà còn trốn đến sau lưng Phục Hàn trong phút chốc.
Trần Gia Bảo không có chút do dự nào, tay phải nắm lại, tay trái vuốt kiếm, chủ động tấn công hai anh em Phục Kình.
Tay phải dùng vô cực quyền chuyên trừ bỏ sức mạnh của đối phương, không chỉ khiến nó hóa hư không, mà còn có thể dùng tay trái niệm kiếm quyết, kiếm khí bắn ra tứ phía, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Một công một thủ, chuyển đổi hoàn hảo giữa tấn công và phòng thủ là nước đi hoàn hảo nhất. Từ khi Trần Gia Bảo xuống núi, cho dù đối mặt với sự bao vây của kiếm trận Ngô Uyển ở núi Hồng Lĩnh, anh cũng chưa từng dùng tới.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Trần Gia Bảo cảm thấy có chút khó khăn.
Mặc dù kiếm khí bắn ra bốn phía rất lộng lẫy, kiếm ý lấp đầy cả bầu trời đêm, nhưng đối mặt với cao thủ bậc thầy Phục Hàn mình đồng da sắt, kiếm khí của Trần Gia Bảo chỉ có thể lưu lại trên người Phục Hàn mấy vết thương rướm máu chứ không thể gây ra thương tích chết người. Thậm chí cả nền đất cứng rắn cũng bị tàn phá, nhưng Phục Hàn vẫn đứng thẳng như cũ, hơn nữa còn có vẻ hăng máu hơn.
Vả lại, mỗi khi Trần Gia Bảo định bỏ qua Phục Hàn để đối phó với Phục Kình trước, thì Phục Kình dựa vào thân thể nhanh nhẹn của mình để trốn sau Phục Hàn, lợi dụng cơ thể cứng rắn của Phục Hàn chịu đựng hầu hết đòn tấn công của Trần Gia Bảo khiến Trần Gia Bảo cảm thấy rất bất lực.
Nếu là lúc bình thường, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ giết được Phục Kình và Phục Hàn bằng vô cực quyền huyền diệu của mình. Nhưng hiện tại thời gian eo hẹp, chậm trễ phút nào thì Hàn Đông Vy càng thêm nguy hiểm phút đó. Vậy nên anh bắt buộc phải giải quyết xong trận chiến trong thời gian ngắn nhất.