Ông ta nhẹ nhàng phủi bụi trên ống quần, sau đó hơi nghiêng người, mỉm cười nói: “Vũ Chiến Thiên của tỉnh Hòa Bình ngưỡng mộ cậu Trần đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một vị anh hùng trẻ tuổi.”
Vũ Chiến Thiên?
Trần Gia Bảo rất chắc chắn rằng anh chưa bao giờ nghe đến cái tên này, nhưng hơi thở tỏa ra từ người Vũ Chiến Thiên thậm chí còn cường đại hơn hai anh em họ Phục, ít nhất cũng là một cường giả ở giai đoạn tông sư trung kỳ!
Phục Kình giới thiệu: “Ông Vũ là một lão cao thủ của tỉnh Hòa Bình, tu vi của ông ấy còn cao hơn tông sư Cừu Thanh Kiếm, chỉ là ông Vũ thích thanh tu nên không có quá nhiều người biết đến danh tiếng ông ấy. Trần Gia Bảo, nếu cậu muốn giết hai anh em chúng tôi đã rất khó khăn rồi, bây giờ có thêm ông Vũ nữa, không biết cậu nắm chắc được mấy phần đây?”
“Kẻ nào chặn đường, giết không thương tiếc!” Trần Gia Bảo lộ ra sát ý, cho dù đối phương có ba cao thủ cường giả, anh vẫn hiên ngang không sợ!
Vũ Chiến Thiên khẽ cười, nhưng vẻ mặt dần dần lộ ra vẻ giễu cợt, nói: “Từ lâu tôi đã nghe nói cậu Trần là bá vương của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình. Vừa xuất đạo đã giết chết hai anh em Đồ Bá Thạch và Cừu Thanh Vũ, vang danh khắp chốn trong giới võ thuật của tỉnh Hòa Bình, sau đó cậu lại đánh bại được Vân Bá Hùng. Tính cách luôn kiêu căng ngạo mạn của cậu đã giúp cậu tạo dựng được địa vị cho mình.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên đúng như trong lời đồn. Một mình cậu lại muốn giết chết hai anh em họ Hưng và Vũ mỗ đây cùng một lúc. Khà khà, đã hơn hai mươi năm không hành tẩu thiên hạ, hóa ra bây giờ giới trẻ đã trở nên ngông cuồng ngạo mạn như vậy, đúng là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ. Ông Nhạc, nếu ông còn không xuất hiện trấn áp thì e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên từ trong khu rừng rậm bên trái đừng xuất hiện một người người đàn ông mặc áo lam, lưng đeo trường kiếm lao ra. Ông ta tức khắc xuất hiện sau lưng Trần Gia Bảo năm mét, cười đáp: “Tôi là Nhạc Kim Luân của nhà họ Nhạc, đặc biệt đến đây để báo thù cho Nhạc Minh Hải. Chỉ là không ngờ tôi đã đợi ở trong khu rừng này rất lâu rồi mà cậu Trần lại không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, thật khiến người khác phải thất vọng.”
Đây là lần đầu tiên sắc mặt của Trần Gia Bảo lộ ra vẻ ngưng trọng. Nhạc Kim Luân đến từ khi nào, xuất hiện như thế nào, anh không nhận ra một chút nào hết. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên sau khi xuống núi anh gặp phải tình huống nguy hiểm như này, bị bốn vị cao thủ vây sát.
Thậm chí, anh còn có thể cảm nhận được một cổ khí tức mạnh mẽ từ chiếc trực thăng phía trên kia, điều đó có nghĩa là ít nhất đối phương vẫn còn một vị cường giả tông sư nữa!
Trận chiến này, khó khăn chồng chất!
Đúng vậy! Trên trực thăng còn có một đại nhân vật không ai khác chính là Trịnh Thiên Thạch, kẻ đứng thứ hai trong nhà họ Phụng, còn người ngồi ở vị trí phó lái là cậu chủ nhà họ Phụng, Phụng Minh Luân. Trịnh Thiên Thạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở như có như không, dường như không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Phụng Minh Luân quan sát hình ảnh truyền đến từ camera, thấy rõ Trần Gia Bảo đang bị vây ở giữa thì vô cùng đắc ý. Kế sách lần này do chính Phụng Minh Luân đưa ra và chỉ đạo, bắt cóc Hàn Đông Vy làm mồi nhử để Trần Gia Bảo xuất hiện rồi bao vây, tập kích anh giữa đường. Hiện giờ mọi thứ đều diễn ra đúng như trù tính, anh ta không nhịn được càng đắc ý hơn.
Đột nhiên Trịnh Thiên Thạch mở to mắt, nhìn màn hình camera một cái rồi gật đầu nói: “Kế hoạch đối phó với Trần Gia Bảo lần này vô cùng hiệu nghiệm, nhà họ Phụng coi như có cậu kế nhiệm rồi!”
Phụng Minh Luân cười khiêm tốn đáp lại: “Ông Trịnh quá khen rồi! Đứng đầu top năm bảng xếp hạng cao thủ Thiên Lang là Phục Kình, nhờ có thân thủ mạnh mẽ, thuật ám sát ảo diệu mà có được ngoại công thâm hậu, siêu phàm, mình đồng da sắt, đạt đến cảnh giới tông sư, đánh bại cả Phục Hàn. Hạ gục người này là cả một vấn đề.
Còn có lão tiền bối trong giới võ đạo tỉnh Hòa Bình là Vu Chiến Thiên. Hơn hai mươi năm trước, tiền bối là người có tu vi đứng đầu tỉnh. Lần này tái xuất giang hồ, tu vi chỉ có tăng thêm chứ không giảm. Còn có Nhạc Kim Luân của Nhạc gia ở tỉnh Phú Thọ thân thủ quỷ dị khó lường, giết người vô hình.
Bốn người này kết hợp với nhau thì e là chỉ có vạn quân triều đình mới có thể đánh bại. Huống hồ, còn có Trịnh Thiên Thạch ở trên quan sát, tùy cơ ứng biến, cần thiết thì ra tay yểm hộ. Tất thảy năm đại tông sư cùng hợp lực thì Trần Gia Bảo dù có ba đầu sáu tay cũng chỉ có một kết cục là Chết.