Gã đàn ông to lớn này cao hai thước, dáng vẻ thô kệch, nửa thân trên hoàn toàn để trần, để lộ một cánh tay đầy cơ bắp còn to hơn cả đùi của Trần Gia Bảo. Toàn thân ngập tràn sức mạnh mang tính bộc phát, trên da tỏa ra một lớp kim loại nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết người này là một cao thủ luyện Hoành.
Giây tiếp theo, bóng người giẫm lên lá cây mà bay cũng nhảy tới, nhẹ nhàng đáp xuống đường, đứng sóng vai với gã khổng lồ kia.
Người này có vẻ ngoài và đường nét khá giống với gã đàn ông cao lớn bên cạnh, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đi một đôi giày vải làm bằng lanh, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng. Vốn dĩ người đó cũng cao khoảng một mét bảy trở lên, nhưng đứng bên cạnh gã đàn ông to lớn kia lại trông khá nhỏ bé.
Nếu Hương Giang ở đây, cô ta nhất định sẽ kinh ngạc đến hô lên. Người đàn ông đi giày vải kia chính là “Thái Tuế” Phục Kình, sát thủ tiếng tăm lừng lẫy xếp thứ năm trên “Bảng Thiên Lang”. Những nhân vật nổi tiếng trong chính giới và các hoàng thất của các người bị gã giết nhiều vô số kể, là đại nhân vật nổi tiếng trong danh sách truy nã cấp S quốc tế.
Còn gã đàn ông cao lớn cao hai mét kia, mặc dù gã không phải là sát thủ trên “Bảng Thiên Lang” nhưng cũng là em trai ruột tên Phục Hàn của “Thái Tuế” Phục Kình, là một cao thủ luyện Hoành đánh đâu thắng đó. Nghe nói đao thương bất nhập, từng tận tay bẻ gãy một khẩu đại pháo của một chiếc xe tăng, được giới võ thuật Việt Nam gọi là “Huyết Tu La”, cũng là một nhân vật khiến người trong giới võ thuật nghe danh đã khiếp sợ!
Gã đàn ông đi giày vải, cũng chính là Phục Kình, đứng chắp tay ra sau lưng, hai mắt sáng ngời nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trần Gia Bảo, sau đó gã nói: “Cậu chính là Trần Gia Bảo?”
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo lạnh lùng đáp. Từ người hai gã kia anh có thể cảm nhận được một cỗ khí tức của võ giã cường đại, chắc chắn cả hai đều là cường giả tông sư. Muốn phá vỡ được rào cản của hai người này để đán thành phố Hòa Bình, dù là Trần Gia Bảo cũng chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Mà bây giờ Hàn Đông Vy đang bị bắt cóc, nhất định phải đến trước khi trời sáng.
Sát ý trong lòng Trần Gia Bảo lại đột nhiên nổi lên!
Phục Kình cười một cách khinh thường, gã vừa cười vừa nói: “Nghe nói cậu không chỉ đánh bại được “song quyền vô địch” Vân Bá Hùng mà còn bẽ gãy cánh tay của ông ta. Trước đây tôi còn tưởng Trần Gia Bảo là một anh hùng giỏi giang nào đó, hôm nay gặp mặt hóa ra chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch. Vậy mà nhà họ Nhạc lại bảo hai người chúng tôi đến đối phó với cậu, đúng là dùng dao trâu mổ gà.”
Phục Hàn nghe vậy càng cười lớn không chút kiêng dè, giọng cười của gã như tiếng chuông lớn, vang xa trong màn đêm.
“Tránh ra, đừng ép tôi phải ra tay giết hai người.” Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia sát ý, anh định tốc chiến tốc thắng, hai chân hơi mở ra, cầm kiếm trong tay, chuẩn bị sẵn sàng động thủ.
Phục Kình như nghe được trò cười lớn nhất thiên hạ, gã cười lớn một tiếng rồi đáp: “Cậu có biết tôi là siêu cấp cao thủ xếp hàng thứ năm trên “Bảng Thiên Lang” không? Cả Việt Nam rộng lớn này không có mấy ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi đâu. Còn em trai Phục Hàn của tôi cũng là người luyện Hoành đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, có thể gọi là mình đồng da sắt, thân thể có thể chống được cả súng đạn. Một tên oắt con như cậu có đức hạnh, có tài năng gì mà dám nói năng ngông cuồng trước mặt hai anh em chúng tôi? Huống hồ, lần này người đến giết cậu không chỉ có hai người chúng tôi.”
Còn có người khác?
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng cánh quạt cực lớn. Một chiếc trực thăng bay từ xa đến, dừng lại trên khoảng không cách mặt đường chừng năm mươi mét. Luồng khí cực lớn do các cánh quạt mang đến khiến quần áo của Trần Gia Bảo bay phần phật, cây cối hai bên đường cũng nghiêng ngả tứ tung.
Ngay sau đó, cửa máy bay trực thăng bật mở, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa khoang nhảy xuống ở độ cao hơn năm mươi mét.
Một tiếng “rầm” vang lên, người đàn ông trung niên đó trực tiếp đập xuống con đường cứng, mặt đất lập tức xuất hiện những vết nứt dài và dày đặc như mạng nhện.
Người đàn ông trung niên có ngoại hình gầy guộc, tóc mai trắng, nhưng nước da hồng hào, không có nếp nhăn nên khó có thể nhìn ra tuổi cụ thể của ông ta.