Người Hàn Đông Vy run rẩy, ôm hai tay đặt trước ngực, trên má như phủ một lớp ánh trăng mỏng đầy vẻ thánh thiện, cô lẩm bẩm: “Gia Bảo, anh không được tới cứu em, em không đáng để anh đến cứu…”
Nhưng lúc này Trần Gia Bảo vẫn đang lái chiếc Bentley, đạp ga lên mức cao nhất, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía thành phố Hòa Bình trong tiếng ầm ầm của động cơ.
Hàn Đông Vy là người phụ nữ đầu tiên của Trần Gia Bảo sau khi anh xuống núi, từ lúc anh thành lập công ty dược đặt tên là “Tập Đoàn Phi Thanh” đã có thể nhìn ra Hàn Đông Vy quan trọng với anh đến mức nào.
Rồng có vảy ngược, động vào tất phải chết!
Hàn Đông Vy là vảy ngược trong vảy ngược của Trần Gia Bảo!
Hiện giờ, việc cô bị bắt cóc đã hoàn toàn làm nổi lên sát tâm của anh, thậm chí có thể nói là lửa giận thiêu đốt chín tầng trời!
“Đông Vy, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em nguyên vẹn ra ngoài.”
Trần Gia Bảo biết thời gian cấp bách, anh hít một hơi thật sâu, vận động tối đã mã lực, chiếc Bentley như tia chớp màu xám bạc lao trên đường.
Đột nhiên, trong khu rừng rậm ở hai bên đường bất ngờ vang lên một tiếng súng bắn tỉa.
Ngay lúc anh còn đang kinh ngạc thì chiếc Bentley đang lao hết tốc lực lập tức bị bắn trúng, đâm thẳng vào lên can đường ở bên trái một cách mất kiểm soát.
Dù có là người có kỹ thuật lái xe giỏi như Trần Gia Bảo khi đối diện với chiếc Bentley đang phóng cực nhanh mà lại mất kiểm soát như này cũng không tránh khỏi việc rơi vào cảnh bó tay không thể làm gì được.
Mắt thấy chiếc Bentley này sắp đâm vào lan can, xe cháy người chết nhưng tu vi của Trần Gia Bảo đã đạt đến độ thâm hậu của một cao thủ, mắt anh lóe lên một cái, đạp thẳng cửa xe ra nhảy ra ngoài, đứng vững vàng ở giữa đường.
Ngay sau đó, chiếc Bentley phiên bản giới hạn đã đâm vào lan can bảo vệ với tốc độ nhanh nhất, sau đó là một tiếng “rầm”
vang dội, chiếc xe đã nổ tung tại chỗ. Ngọn lửa bốc lên bầu trời, tạo thành một quả cầu lửa lớn khiến cả màn đêm cũng rực sáng.
Trần Gia Bảo đứng giữa đường, toàn thân đỏ rực dưới ánh lửa.
Nhưng anh không đau lòng vì chiếc Bentley kia phát nổ, anh đang nhìn vào rừng rậm hai bên đường, vẻ mặt thận trọng. Có mai phục!
Đột nhiên, ánh mắt Trần Gia Bảo lóe lên một cái, đồng tử lập tức co rút lại.
Ở nơi sâu hàng trăm mét trong khu rừng rậm vang lên tiếng chạy băng băng “ầm ầm ầm” vô cùng dữ dội, như thể có một con đã thú đang lao thẳng tới đây.
Trần Gia Bảo có tu vi cao cường, nhãn lực cường đại, ngay cả khi bị màn đêm che khuất tầm nhìn anh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy sâu năm sáu thước trong khu rừng rậm kia có một bóng người khổng lồ cao hai thước, đang chạy về phía anh với tốc độ cực nhanh, có thể ví với sét đánh không kịp bưng tai. Gã đi tới đâu, các cây đại thụ cổ thụ đều ào ào đập vào thân nó mà bật ra rồi bay lên, phá ra những tiếng “răng rắc răng rắc” liên tục không ngớt, quả thực là không có gì ngăn nổi.
Phía trước khu rừng lại xuất hiện một bóng người mạnh mẽ khác, lợi dụng cành cây bị gãy đang bay trên không trung, vút lên trời cao như giẫm lên những chiếc lá mà bay vậy.
Mỗi lần nhảy qua đều là khoảng cách hơn mười mét, tốc độ cực nhanh, không hề thua kém gã khổng lồ cao hai mét kia.
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, anh biết đây chắc chắn là hai vị cao thủ bậc thầy, hơn nữa họ còn đến với ý đồ xấu!
Chẳng mấy chốc, sau khi đâm vào vô số cây cối, cuối cùng gã đàn ông to lớn cao hai mét kia cũng lao đến, hơn nữa tốc độ chạy cũng không hề giảm, trực tiếp dùng thân mình đập lên lan can bảo vệ làm bằng kim loại của con đường, phát ra một âm thanh cực lớn. Trên lan can bảo vệ kia bất ngờ xuất hiện một khe hở vô cùng lớn, còn gã khổng lồ thì đứng vững vàng trước mặt Trần Gia Bảo, cách anh khoảng năm mét. Gã cúi người nhìn anh, đem lại cho người ta một cảm giác áp bức mạnh mẽ.