Sau khi ra ngoài, Trần Gia Bảo chạy thẳng đến chiếc Bentley đỗ bên đường. Hương Giang bước đến nghênh đón anh, thấy vẻ mặt anh có gì đó không đúng, tò mò hỏi: “Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Đông Vy bị Liễu Đức Thắng của nhà họ Liễu bắt cóc rồi. Đối phương yêu cầu tôi tối nay phải đến cao ốc Triều Hoàng của thành phố Hòa Bình. Tôi phải đến đó cứu cô ấy.” Trần Gia Bảo đáp.
“Cái gì, chị Vy bị bắt cóc rồi ư?” Hương Giang kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi: “Đây chắc chắn là một cái bẫy, ông chủ, để em đi với anh.”
Trần Gia Bảo lắc đầu, đáp: “Một mình tôi đi là được rồi. Người đó áp sát thành viên của Cục An ninh Quốc gia, bắt cóc Đông Vy uy hiếp tôi, tôi nghĩ chỉ dựa vào một mình Liễu Đức Thắng chắc chắn không có gan làm được những chuyện này. Sự tình không hề đơn giản như vậy được, bây giờ cô đưa Lê Thanh Vân đến nhà họ Lục tìm Lục Bảo Ngọc, nói lại những gì tôi vừa nói cho cô ta nghe, cô ta sẽ biết nên làm gì.”
Hương Giang khẽ cắn môi, đột nhiên vòng tay qua cổ Trần Gia Bảo hôn một cái lên môi anh, trìu mến nói: “Ông chủ, anh nhất định phải sống sót trở về.”
Trong lòng Trần Gia Bảo dâng lên một cảm giác ấm áp, anh tự tin đáp: “Trên đời này có lẽ có người có đủ khả năng giết chết tôi, nhưng tuyệt đối không phải Liễu Đức Thắng. Anh ta đã dám bắt cóc Đông Vy để uy hiếp tôi, vậy thì tôi sẽ hủy diệt cả nhà họ Liễu, khiến bọn họ hoàn toàn biến mất ở thành phố Hòa Bình!”
Lê Thanh Vân thấy Hương Giang hôn môi Trần Gia Bảo mới biết cô ta cũng là người phụ nữ của anh. Sau đó, cô ta lại nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người mới phát hiện ra hóa ra sự tình lại nghiêm trọng đến vậy, trong lòng ngập tràn kinh ngạc và lo lắng.
Sau khi Trần Gia Bảo ngồi vào chiếc Bentley, sát ý cũng không thể giấu được nữa, anh nhấn ga lao như bay về phía thành phố Hòa Bình.
Hương Giang nhìn chiếc Bentley dần mất hút, hai tay nắm chặt lại thành quyền, thậm chí những móng tay sơn màu đỏ cũng cắm sâu vào da thịt nói: “Cô biết tại sao ông chủ lại không cho tôi đi theo không?”
Mặc dù cô ta không chỉ đích danh, nhưng Lê Thanh Vân biết cô ta đang nói chuyện với mình liền đáp lời theo bản năng: “Không phải là để cô ở lại bảo vệ tôi sao?”
“Đây chỉ là một trong số những mục đích của anh ấy thôi.” Hương Giang lắc đầu, đáp: “Bởi vì tôi quá yếu, sức mạnh mới chỉ đạt đến “Thông U trung kỳ” . Cho dù tôi có đi theo cũng chỉ trở thành gánh nặng cho ông chủ thôi. Sau này, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh hơn, chỉ có trở thành một cao thủ mạnh hơn mới có thể mãi mãi ở bên cạnh ông chủ.”
Hương Giang nói xong, khóe môi cũng chảy máu nhưng ánh mắt vẫn kiên định đến lạ thường.
Lòng Lê Thanh Vân xun lên, cô ta rất kinh ngạc trước tình cảm sâu đậm mà Hương Giang dành cho Trần Gia Bảo. Cô ta gượng cười nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thất vọng không gì so sánh được.
Cùng lúc này, ở thành phố Hòa Bình.
Cao ốc Triều Hoàng là sản nghiệp của nhà họ Liễu, nó mới được hành thành cách đây nửa tháng, có tổng cộng sáu mươi tám tầng tất cả. Đây là tòa nhà cao nhất của thành phố Hòa Bình.
Liễu Đức Thắng mặc một bộ nho phục, chắp tay đứng ở bên mép sân thượng của tòa cao ốc. Anh ta cúi người nhìn cảnh vật bên dưới, còn trên trời cao là ánh trăng tròn sáng ngời, tựa như đưa tay lên là có thể chạm tới.
Bất ngờ thay, đứng bên cạnh anh ta lại là Xà Minh, người bị Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay phải trong động Giao Linh.
Và cách đó không xa, ở vị trí trung tâm của nóc tòa nhà Hàn Đông Vy bị họ bắt cóc. Trên người cô mặc một chiếc váy công sở màu đen, tóc tai hơi rối loạn, mặc dù trông hơi hốc hác nhưng không có nguy hiểm gì lớn.
Lúc này, cô đang bị một đám rắn độc có đủ màu sắc vây quanh, khiến cô không dám nhúc nhích di chuyển.
Không cần phải nói, đám rắn độc này đều do Xà Minh điều khiển thao túng, dùng để ngăn không cho Hàn Đông Vy chạy mất.