Nhà họ Nhạc cùng nhà họ Bùi giống nhau, đều là nhà giàu có nhất nhì ở tỉnh Phú Thọ. Thực lực có kém hơn so với nhà họ Bùi nhưng không kém hơn bao nhiêu lắm. Thậm chí Bùi Thanh Phong có thể nhanh như vậy mà trở thành bá chủ của thế giới ngầm tỉnh Phú Thọ cũng phần lớn nhờ vào thế lực của nhà họ Nhạc.
Trước đó Nhạc Minh Hải có tình ý với Bùi Tuệ Lâm, một mực theo đuổi Bùi Tuệ Lâm. Mặc dù Bùi Tuệ Lâm không thích Nhạc Minh Hải nhưng vì nể mặt mà vẫn làm đám hỏi cùng với nhà họ Nhạc.
Chỉ tiếc là trước đó không lâu ở khu du lịch suối nước nóng tại thành Thanh Hóa huyện Hoằng Hóa, Nhạc Minh Hải đã bị Trần Gia Bảo đâm cho một nhát kiếm giết chết rồi. Như vậy chẳng những đã chặt đứt ý niệm muốn đám hỏi cùng với nhà họ Bùi mà thậm chí còn làm cho nhà họ Nhạc tuyệt hậu về sau.
Thù hận sâu sắc như thế, nhà họ Nhạc có thể nhẫn nhịn trong một tháng đã giữ thể diện cho Bùi Thanh Phong lắm rồi.
Bùi Tuệ Lâm hơi nhíu mày, vẻ mặt thay đổi không ngớt, cũng không biết là nghĩ cái gì nữa.
Bùi Thanh Phong đặt chén trà xuống, tò mò nói: “Không phải em luôn muốn giết chết Trần Gia Bảo sao? Thế nào, bây giờ nghe được nhà họ Nhạc muốn đi đối phó với Trần Gia Bảo thì sao lại giống như không vui vậy?”
“Không có.” Bùi Tuệ Lâm lắc đầu, đặt hai tay lên mặt sau của đàn tranh, giùng giằng đứng dậy. Thậm chí móng tay đã cào vào da thịt nói: “Em chỉ muốn chính tay giết chết Trần Gia Bảo.”
Bùi Thanh Phong lắc đầu cười nói: “Tự tay giết chết kẻ thù thật sự rất sảng khoái. Nhưng nếu như mượn đao giết người, ngồi xem hai con hổ đấu đá chẳng những có thể đạt được mục đích mà còn có thể gặt hái thêm thành công ngoài mong đợi. Do đó có thể đạt được lợi ích tốt nhất mà ít tốn kém nhất. Tuệ Lâm à, đây chính là lý do anh không cho em hận Trần Gia Bảo, oán hận chỉ làm mờ lý trí của con người khiến người ta thường mắc phải sai lầm.”
“Ồ.” Bùi Tuệ Lâm không đồng ý nói: “Nhưng ngay cả nhà họ Nhạc cũng muốn báo thù cho Nhạc Minh Hải, chỉ là thế lực của bọn họ so với nhà họ Bùi chúng ta còn kém hơn một chút. Nếu họ liều chết chống trả thì cũng chỉ có một người thuộc loại cao thủ thôi. Có điều người này ngay cả đấu với chú Vân còn đấu không lại thì sao có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo chứ? Huống hồ tỉnh Hòa Bình là địa bàn của Trần Gia Bảo, cho dù Trần Gia Bảo chỉ thống trị một nửa thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình nhưng đàn em dưới trướng lại là đám người Kinh Đại Vĩ, Tưởng Đức Lâm đều xưng hùng xưng bá một phương. Nhà họ Nhạc phái người đi tỉnh Hòa Bình đối phó với Trần Gia Bảo chẳng phải tự tìm đường chết sao?”
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Thế nào, chẳng lẽ thoạt nhìn vẻ bề ngoài của tôi không có khí phách sao?”
Lê Thanh Vân phì cười nói: “Không hề khí phách một chút nào hết, giống như một đứa trẻ ngây thơ chưa kịp lớn vậy.”
“Hả?” Trần Gia Bảo nhướn mày, đột nhiên bàn chân khẽ cử động, người đã ngồi ngay bên cạnh Lê Thanh Vân, ôm cái eo nhỏ nhắn của cô ta rồi nhìn xuống cô ta nói một cách chững chạc: “Nếu là bình thường trong tình huống như vậy tôi sẽ không cho người khác cơ hội lần thứ hai đâu, nhưng hôm nay tôi cho cô ngoại lệ một lần. Tôi cho cô nói lại một lần nữa, nói mau, ai là đứa trẻ ngây thơ chưa kịp lớn?”
Lê Thanh Vân bị Trần Gia Bảo ôm vào lòng, toàn bộ thân trên đều dính vào nhau, thậm chí cô ta có thể nghe được tiếng tim đập của Trần Gia Bảo khiến hai má đỏ ửng càng làm say mê lòng người.
Trong lòng cô ta bối rối, nhìn ngó xung quanh thấy không ai để ý mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta dũng cảm nhìn đối diện Trần Gia Bảo nói: “Cho dù cả tỉnh Hòa Bình đều sợ anh nhưng Lê Thanh Vân tôi hoàn hoàn không sợ, nếu anh dám quấy rối tôi thì tôi sẽ đi tìm chị Vy để cáo tội. Chờ đến lúc đó, cẩn thận chị Vy sẽ cho anh quỳ nhăn hết quần áo.”
Trần Gia Bảo ngạc nhiên, không ngờ là Lê Thanh Vân lại như vậy… nhìn ngây thơ như thế mà đến cả việc mách lẻo cũng nghĩ ra được.
Lê Thanh Vân tưởng rằng đã nói trúng tim đen của Trần Gia Bảo thì nét mặt đầy vẻ đắc ý.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo không nhịn được cười nói: “Tại sao cô lại nghĩ là tôi sẽ sợ cô cáo tội nhỉ? Không thể nào, cô tưởng rằng Đông Vy không biết bên cạnh tôi có người phụ nữ khác sao?”
“Hả? Chị Vy biết… biết hả?” Lê Thanh Vân há miệng, điệu bộ thật đáng yêu: “Chẳng lẽ ở thành phố Hòa Bình…”
“Tô Ánh Mai.” Trần Gia Bảo cũng không hề giấu diếm nói: “Cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, hơn nữa Đông Vy cũng biết.”
“Tô Ánh Mai, người mà cùng với Tạ Cẩm Tú cùng xưng là “hai người đẹp Hòa Bình” tương lai là người kế thừa của tập đoàn Nhiên Á lại là người phụ nữ của anh hả?” Lê Thanh Vân kinh ngạc há hốc miệng.
“Tông sư Trần, tôi là Đỗ Phú Quý, tôi có chuyện muốn xin lỗi cậu.” Giọng ông ta run rẩy, truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại.