Mã Hồng Mai là phụ nữ nhưng là một người phụ nữ được chiều chuộng từ bé nên làm sao đã từng gặp được một con chim ưng vừa to vừa đẹp đến như thế. Trong mắt cô ta lộ vẻ sợ hãi, chủ động đứng sát lại bên cạnh Lục Hán Dương mới cảm thấy được một ít cảm giác an toàn.
Lục Bảo Ngọc hãnh diện nói: “Đúng vậy, nó chính là chúa tể của loài chim, Hải Đồng Thanh trong truyền thuyết, loại chim có thể bay cao nhất, tốc độ nhanh nhất. Theo như sử sách ghi lại: Hải Đông Thanh này là loại chim ưng quý giá nhất. Loại đen tuyền được gọi là thượng hạng, trắng tinh gọi là cao cấp, lông trắng mà pha màu là bình thường, màu xám là hạng bét. Dù trong cùng một loài nhưng con chim này cũng là loại quý hiếm nhất, cực kỳ oai hùng, có danh hiệu là “Chúa tể của loài chim”. Danh xứng với thật, vốn dĩ tôi định tặng con Hải Đông Thanh này cho một chị gái trong môn phái nhưng mà tôi nghĩ con Hải Đông Thanh này cực kỳ oai hung, là chúa tể trong các loài chim, không phải người bình thường có thể xứng với. Nó chỉ ở trong tay chúa tể thế giới ngầm của thành phố Hòa Bình này mới có thể sử dụng hết sức mạnh của mình.”
“Vì thế.” Trần Gia Bảo chỉ tay về phía Hải Đông Thanh trên trời rồi nói: “Đây là quà cô tặng tôi sao?”
“Đúng vậy.” Lục Bảo Ngọc nháy mắt, cười nói: “Con Hải Đông Thanh này chính là món quà tôi tặng anh. Gia Bảo có thích không?”
Bốn người đằng sau đều bị kinh hãi. Bọn họ không thể tưởng tượng được món quà mà Lục Bảo Ngọc tặng Trần Gia Bảo lại chính là Hải Đông Thanh, Chúa tể các loài chim. Thật sự là một món quà to lớn.
Đặc biệt là Lục Hán Dương, mắt nhìn thấy Hải Đông Thanh oai phong như vậy, thân là một người đàn ông kiêu ngạo như anh ta tất nhiên cũng sẽ hăng hái sôi nổi, cực kỳ ghen tị.
Nhưng mà anh ta biết khả năng của bản thân, oai phong như Hải Đông Thanh căn bản sẽ không chịu sự điều khiển của anh ta, chỉ có thể than thầm một tiếng, hâm mộ sự may mắn của Trần Gia Bảo.
“Tất nhiên là thích rồi. Chúa tể của các loài chim như Hải Đông Thanh bình thường chỉ được nghe trong truyền thuyết, chỉ sợ bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ thích.” Trần Gia Bảo nhìn Hải Đông Thanh đang càng ngày càng bay lại gần, không hề giấu sự yêu thích của bản thân.
“Gia Bảo thích là được rồi, nhưng mà…” Lục Bảo Ngọc vén mấy sợi tóc bị gió thổi bay bên thái dương, cười nói: “Nhưng mà Hải Đông Thanh bẩm sinh đã kiêu ngạo, muốn để nó nhận là chủ thì dù có là anh chỉ sợ cũng không phải việc dễ dàng.”
“Thu phục một con Hải Đông Thanh mà thôi, Trần Gia Bảo tôi lại sợ chắc?” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, hăng hái nói.
Đợi sau khi Hải Đông Thanh bay đến gần, anh bỗng nhiên đạp đất nhảy lên, nhảy hơn hai mét so với đỉnh núi, đưa tay vững chắc nắm lấy móng vuốt như ngọc của Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh bẩm sinh kiêu ngạo hơn nữa còn có hình thể khổng lồ, vẫn luôn đứng ở đỉnh của động vật. Nó luôn là thứ chủ động bắt giữ con mồi, đã bao giờ phải chịu sự khiêu khích của loài người “nhỏ bé” thế này chứ?
Lúc này, Hải Đông Thanh giận dữ, kêu to một tiếng, đập cánh nhanh chóng bay thành vòng tròn trên trời muốn khiến con người đáng ghét kia ngã xuống.
Ở bên dưới là vực sâu thăm thẳm, nếu như ngã xuống thì dù có ở cấp bậc tông sư như Trần Gia Bảo cũng sẽ tan xương nát thịt.
Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai sợ tái ca mặt, hai chân như nhũn ra.
Ba người phụ nữ Lục Bảo Ngọc, Châu Nguyệt Tâm và Hương Giang ngẩng đầu nhìn cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm trên bầu trời, tràn đầy tin tưởng với Trần Gia Bảo.
Trên bầu trời, Trần Gia Bảo nắm chắc lấy móng vuốt của hải Đông Thanh, bên tai là tiếng gió rít, cao giọng nói: “Thuần phục tao là kết quả duy nhất của mày.”
Dứt lời, hai tay Trần Gia Bảo đột nhiên kéo xuống dưới. Ngay cả sức mạnh như Hải Đông Thanh cũng bị rơi xuống hơn 150cm mà Trần Gia Bảo nhân lúc này, mượn lực nhảy lên lưng của Hải Đông Thanh, ngửa mặt lên trời mà cười.
Hải Đông Thanh cực kỳ tức giận, đột nhiên dừng quay tròn mà lại nhanh chóng bay lên phía trên. Hơn nữa nó càng bay càng cao, xuyên qua đám mây, dường như muốn vượt lên trên chín tầng mấy.