Còn về phần Tả Chí Kiên, mặc dù tu vi của anh ta đã gần đến bậc tông sư nhưng lúc này anh ta đang bị thương nặng, tu vi đã bị tổn hại nên cơn gió mạnh đó đã thổi cho anh ta tan tác. Anh ta lập tức ngã xuống đất và lại nôn ra một ngụm máu, thầm chửi rủa Trần Gia Bảo trong bụng.
Tiếp ngay đó, bác Ân nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn thấy Tả Chí Kiên đang vất vả bò dậy thì đuôi mắt ông ta liền giật mạnh.
Đột nhiên, ông ta giẫm thật mạnh chân phải xuống đất làm mặt sàn lập tức vỡ vụn rồi cầm đao xông về phía Trần Gia Bảo như một mũi tên rời khỏi cung.
Bác Ân chạy đến nửa đường thì hét lớn một tiếng rồi chém liên tục ba đao trong không trung, lập tức ba luồng đao cương thi nhau phóng ra.
“Đến hay lắm!” Trần Gia Bảo bình tĩnh không chút sợ hãi, ánh mắt anh đầy vẻ tự tin, sau khi anh búng tay ba cái liên tiếp “phốc, phốc, phốc” thì ba luồng kiếm khí cùng nhau phóng ra, chém vào ba đao cương trên không trung rồi tất cả cùng lúc biến mất dạng. Bác Ân nhân lúc đó dùng tay phải kéo đao Thuần Dương, tiếp tục chạy nhanh về phía trước, mũi đao cọ xát với đá lót trên mặt đất, vạch ra một vết nứt rất sâu. Sau khi tiếp cận Trần Gia Bảo trong vòng ba bước thì ông ta vung mạnh đao từ dưới lên trên, cùng với đao cương dài ba tất chém về phía Trần Gia Bảo, lẫn trong đó còn có cả tiếng sấm.
Đao như gió như sấm như lửa dữ.
Đao đó là “Huyết nguyệt kim hồng” trong “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”
Với khoảng cách gần như vậy, đao thế nhanh và mạnh như vậy, bác Ân tin rằng nếu mình là Trần Gia Bảo thì đối mặt với đao này, cũng khó mà có thể rút lui an toàn.
“Trần Gia Bảo không chết cũng bị thương!”
Đó là sự tự tin của bác Ân đối với tu vi của mình, càng là sự tự tin của ông ta với “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”.
Đột nhiên, trong lúc bác Ân đang vô cùng tự tin thì trong khi đao đang trên đường tới, Trần Gia Bảo đã đưa tay trái ra, ép sát vào thanh đao rồi âm thầm vận nội công pháp môn vô cực quyền tự quyết “Hóa” và tự quyết “Hút”.
Bác Ân bàng hoàng phát hiện ra, “Huyết nguyệt kim hồng” do mình thi triển đã vô duyên vô cớ giảm mất nửa phần uy lực, hơn nữa còn có một lực hút truyền đến từ lòng bàn tay của Trần Gia Bảo làm đao Thuần Dương dường như có xu hướng thoát ra khỏi sự kiểm soát của ông ta.
Gần như cùng lúc đó, tay phải của Trần Gia Bảo lại làm tư thế múa kiếm, chỉ về phía giữa trán của bác Ân trông có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng mãnh liệt, đầu ngón tay như thể có sức mạnh gấp vạn lần sấm sét.
Nếu cú chỉ đó mà chỉ trúng thì không cần phải nói, nhất định sẽ chỉ thủng một lỗ máu trên đầu bác Ân.
Bác Ân càng thấy kinh hãi hơn, lần đầu tiên ông ta cảm nhận thấy tính mạng bị uy hiếp. Ông ta lấy một hơi chân nguyên, cố gắng kéo đao Thuần Dương ra khỏi sức hút từ lòng bàn tay của Trần Gia Bảo, rồi đột ngột rút đao lui về sau.
Trần Gia Bảo không để bác Ân được nghỉ ngơi, đầu ngón tay anh đột nhiên bộc phát ra một kiếm khí, kiếm khí theo sau mà lại đến trước, bắt kịp bác Ân.
Bác Ân đã kinh ngạc lại còn kinh ngạc hơn, ông ta vội vã vung đao đỡ ra trước người.
Kiếm khí lập tức bắn lên lưng đao, phát ra tiếng “keng” của kim loại. Mặc dù kiếm khí biến mất nhưng bác Ân đã bị kiếm khí đó ép cho lùi mạnh về sau “thịch, thịch, thịch” bảy tám bước. Tuy ông ta gắng gượng đứng vững người nhưng trong lòng thì lại càng lúc càng kinh hãi, ánh mắt ông ta cũng đã lộ vẻ nặng nề.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hai người đấu với nhau mấy chiêu, tuy tạm thời vẫn chưa phân thắng bại nhưng ai cũng có thể nhìn ra chiêu thức khi bác Ân dùng toàn lực thi triển không những đã bị Trần Gia Bảo dễ dàng hóa giải mà anh còn có dư sức để phản công lại bác Ân.
Ngược lại, chiêu thức mà Trần Gia Bảo thi triển thì bác Ân không chỉ phải tốn sức hóa giải mà còn bị ép đến phải lùi về sau bảy tám bước.
Ai giỏi ai kém thì trong lòng mọi người đều đã có đáp án.
Châu Nguyệt Tâm nhìn thấy Trần Gia Bảo chiếm thế thượng phong, đến bác Ân danh tiếng lẫy lừng ở tỉnh Trung Thiên dường như cũng bị trấn áp thì trong ánh mắt vui mừng của cô ta còn mang theo cả sự sùng bái.
Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai cũng đều kinh ngạc, vốn dĩ lúc đầu khi hai người họ nhìn thấy Trần Gia Bảo hút đao cương vào quả cầu thì họ đã biết cuộc chiến của hai người Trần Gia Bảo và bác Ân chính là “thần tiên đánh nhau”. Nhưng họ không thể nào ngờ, bác Ân thân là thần bảo hộ của nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên, là nhân vật lớn lừng danh cả giời võ đạo tỉnh Trung Thiên mà lại chịu thua thiệt dưới tay Trần Gia Bảo, vậy thì thực lực của Trần Gia Bảo chẳng phải là rất khủng khiếp sao?