Lục Bảo Ngọc khẽ cười, nhớ hôm đó trên đỉnh núi Hồng Lĩnh, Trần Gia Bảo cầm theo một thanh kiếm, một mình đánh với quận chủ của Ngô Uyển Tông là Đàm Minh Y Thanh, đại phá “Kiếm Trận Ngô Uyển”, giết chết cao thủ tông sư trung kỳ Hàn Đông Húc và chấp “cao thủ truyền kỳ”
Liệu Thành Phùng ba chiêu nhưng vẫn không thua. Cuối cùng được trung tướng Vương Đại Hùng nổi tiếng khắp quân khu Biển Đông mời lên máy bay trực thăng, hiên ngang rời khỏi, dáng vẻ kiêu ngạo đó của anh đã làm chấn động lòng người đến mức độ nào.
“Bác Ân chẳng qua chỉ là tông sư trung kỳ mà thôi, sao có thể là đối thủ của anh Trần, người đường đường là bá chủ thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình được chứ.”
Lục Bảo Ngọc khẽ nhếch mép, các ngón tay của cô ta khẽ gảy nhẹ lên dây đàn, tiếng đàn cao vút và dồn dập lan tỏa khắp nơi càng làm tăng thêm không khí giết chóc.
Trần Gia Bảo vẫn chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình thản và không để lộ trạng thái cảm xúc gì, anh lạnh lùng nói: “Ồ? Là tông sư trung kỳ sao?”
Tả Chí Kiên vẫn đang cười, cười một cách đắc ý và điên cuồng, anh ta nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, ánh mắt lóe lên sự căm hận đến tận xương, anh ta cao giọng nói: “Không sai, anh có biết không, đến tôi cũng chỉ mới nhìn thấy bác Ân dốc toàn lực ra tay có một lần.”
“Mà kết quả lúc đó, một cao thủ bậc tông sư sơ kỳ đã bị bác Ân cắt đứt cổ chỉ với một đao, còn có ba “bán bộ tông sư”, tất cả đều đầu lìa khỏi cổ. Còn lại gần ba mươi mấy cao thủ võ đạo cảnh giới “thông u”, tất cả đều bị giết sạch, đầu người bị giết lăn lông lốc, máu chảy thành sông, khuấy động cả giới võ đạo ở tỉnh Trung Thiên, khiến cho rất nhiều kẻ tiểu nhân có ý đồ với nhà họ Tả tôi phải thấy sợ mà rút lui. Còn bác Ân thì được cha tôi phong làm thần bảo hộ của nhà họ Tạ ở tỉnh Trung Thiên.”
“Trần Gia Bảo, anh chẳng có tài đức gì mà có thể chết dưới thanh đao của bác Ân khi ông ấy dùng hết sức thì cũng xem như được chết một cách có giá trị rồi!”
Trần Gia Bảo mỉm cười, anh vừa cười vừa lắc đầu và nói: “Với thực lực của cảnh giới tông sư trung kì thì giết chết một tông sư sơ kỳ, ba “bán bộ tông sư”
cũng như ba mươi mấy tên kiến cỏ cảnh giới “thông u”, theo tôi thấy thì chỉ là chuyện đương nhiên mà thôi. Không ngờ cậu lại xem đó như là thứ để huênh hoang, lớn giọng trước mặt tôi, thật không biết là đáng cười hay đáng thương nữa.”
“Hay là vì giới võ đạo ở tỉnh Trung Thiên các người đã suy thoái đến mức đáng thương, đáng buồn như vậy rồi hả? Đến việc đánh thắng kẻ địch dưới cảnh giới của mình cũng đáng để ngợi khen hết lời như vậy sao?”
“Anh nói cái gì?”
Tả Chí Kiên ngây ra rồi lập tức nổi giận: “Chết đến nơi rồi mà lại còn lớn giọng, hành vi này của anh không chỉ không cứu nỗi anh mà thậm chí còn khiến kết cục của anh càng trở nên thê thảm hơn!”
Bác Ân cũng chau mày, cuộc chiến mà Tả Chí Kiên nói đến là cuộc chiến mà ông ta đắc ý nhất trong cuộc đời mình và cũng chính là cuộc chiến tạo nên danh tiếng cho ông ta trong giới võ đạo tỉnh Trung Thiên. Không ngờ cuộc chiến đó lại bị Trần Gia Bảo hạ thấp đến mức không đáng một xu, ông ta bất giác cười lạnh trong bụng rồi hạ quyết tâm nhất định phải dùng thanh đao Thuần Dương trong tay mình chém lên người Trần Gia Bảo chín chín tám mươi mốt nhát, để Trần Gia Bảo chết một cách từ từ và đau đớn.
Trần Gia Bảo vẫn chắp tay phía sau, bình thản nói: “Chỉ là cao thủ bậc tông sư trung kì mà thôi, mặc dù cũng là anh hùng một phương nhưng không phải là thiên hạ vô địch, ít ra thì trước mặt Trần Gia Bảo tôi, một cao thủ bậc tông sư trung kỳ nhỏ nhoi.
Mặc dù mạnh hơn mấy tên kiến cỏ một chút nhưng vẫn là nhỏ bé như cát bụi, không có tư cách gì để huyên hoang.”
“Nói không biết xấu hổ.”
Tả Chí Kiên tưởng rằng Trần Gia Bảo đang nói dóc, bất giác cười khinh bỉ rồi nói: “Người học võ một khi bước vào cảnh giới tông sư thì sẽ có tư cách siêu phàm, không giống với những người bình thường khác nữa, mặc dù Trần Gia Bảo anh cũng bước vào cảnh giới tông sư nhưng anh có tài đức gì mà dám nói một cao thủ bậc tông sư trung kì là nhỏ bé như cát bụi chứ?”
“Anh có tin một khi câu nói này bị truyền ra ngoài thì Trần Gia Bảo anh sẽ trở thành trò cười của cả giới võ đạo Việt Nam và anh sẽ bị mọi người tẩy chay không?”
Bác Ân chầm chậm giơ thanh đao quý Thuần Dương trong tay lên, chỉ về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt đằng đằng sát khí, ông ta nói: “Cậu còn trẻ như vậy mà đã bước vào cảnh giới tông sư, tôi thừa nhận tư chất của cậu phi phàm, thậm chí còn là người duy nhất tôi gặp trong đời.”