Bác Ân liếc nhìn Trần Gia Bảo, hơi nheo mắt lại, đảo mắt quanh bốn phía.
Tả Chí Kiên chỉ tay vào Trần Gia Bảo, lạnh lùng nói: “Không phải anh nói tôi không đủ tư cách sao? Không phải anh nói muốn dạy Châu Nguyệt Tâm dùng đao sao? Vậy anh có dám so với tôi không?”
Tả Chí Kiên muốn đấu với Trần Gia Bảo?
Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai thốt lên một tiếng. Năng lực mà Tả Chí Kiên vừa thể hiện ra đã khiến hai người họ phải khiếp sợ. Một người lợi hại như vậy, sao Trần Gia Bảo có thể là đối thủ của anh ta được chứ?
Ba cô gái Lục Bảo Ngọc, Hương Giang và Châu Nguyệt Tâm cười thầm trong lòng.
Đặc biệt là Lục Bảo Ngọc và Hương Giang, hai cô gái này biết rất rõ về thực lực của Trần Gia Bảo, biết tu vi của Trần Gia Bảo đã vô cùng gần với hậu kỳ của cảnh giới tông sư. Đó là cảnh giới cao cao tại thượng, có thể che giấu hơi thở, thậm chí dù có đối mặt với cao thủ cảnh giới truyền kỳ thì Trần Gia Bảo vẫn dư sức chiến đấu.
Dù Tả Chí Kiên đã bước nửa bước vào cảnh giới tông sư nhưng nếu anh ta chủ động khiêu chiến Trần Gia Bảo thì đúng là tặng không biếu không mà.
Trần Gia Bảo không hề nao núng, nghiêm nghị nói: “Sao lại không dám?”
Nói xong, Trần Gia Bảo bước đến trung tâm của sân viện, khoanh tay đứng đó.
Bác Ân không thể ngờ được Trần Gia Bảo thật sự dám ứng chiến, vì thế cũng có hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại cười khinh miệt: “Đúng là ngu xuẩn, biết rõ cậu chủ là bán tông sư mà còn dám đánh, chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng cậu chủ không dám giết cậu ta à?”
Tả Chí Kiên cũng đến trung tâm của sân viện và đứng đối diện với Trần Gia Bảo. Trong mắt lờ mờ có sát khí hiện lên nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, anh ta nói: “Vì là quyết đấu nên phải có phần thưởng, nếu anh thua thì từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Lục Bảo Ngọc nữa.”
“Nếu cậu thua thì sao?”
Trần Gia Bảo hỏi ngược lại.
Tả Chí Kiên bật cười, hiển nhiên không cho rằng mình sẽ thua: “Nếu thua, tôi sẽ rút lại lời cầu hôn và biến mất trước mặt Bảo Ngọc mãi mãi.”
“Tốt lắm, tôi hy vọng đến lúc đó cậu có thể nói được làm được.”
Trần Gia Bảo gật đầu.
Sắc mặt của Tả Chí Kiên nhất thời trầm xuống. Trần Gia Bảo không có chút tu vi nào mà còn dám mạnh miệng như vậy, cứ như là cho rằng anh ta nhất định sẽ thua vậy.
Đối với người như vậy, Tả Chí Kiên luôn xử lý nhanh chóng, ánh mắt sắc bén, nói: “Trước khi quyết đấu, tôi phải làm rõ một điều. Có câu nói “đao kiếm không có mắt”, nhất là “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”
của nhà họ Tả chúng tôi. Một khi rút đao, không thấy máu thì sẽ không thu đao.”
“Vậy thì sao?”
Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi.
“Vậy thì…”
Tả Chí Kiên cười khẩy nói: “Trong trận quyết đấu, nếu như anh bị mất tay hoặc gãy chân, thậm chí là bỏ mạng ở đây thì đừng trách người khác.”
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, cười nói: “Vừa lúc hợp ý tôi. Sống chết có số, phú quý do trời. Dù sống hay chết cũng không trách người khác được.”
Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai nhất thời cảm thán, cuộc quyết đấu này đã biến thành một trận chiến sống còn.
Nhất là Lục Hán Dương, anh ta khẩn trương nói: “Trần Gia Bảo, anh điên rồi sao? Thực lực của anh ta kinh khủng như vậy, lỡ như bị thương thì sao?”