Tuy nhiên, cảnh tượng Tả Chí Kiên từng bước hiện ra trước mắt Lục Hán Dương, khiến anh ta không khỏi cảm thấy bàng hoàng.
“Trời ạ, Tả Chí Kiên không hổ danh là cậu chủ trong giới võ cổ truyền. Sức mạnh của anh ta xem ra còn mạnh hơn cả Trần Gia Bảo, lần này sợ rằng Trần Gia Bảo sẽ rơi vào tay Tả Chí Kiên rồi.”
Trên trán Lục Hán Dương chảy đầy mồ hôi, trong lòng căng thẳng, hối hận vì đã kéo Trần Gia Bảo qua đây, nếu không Trần Gia Bảo có thể sẽ không phải gặp Tả Chí Kiên.
Bác Ân ngồi ở một bên cũng liên tục gật đầu, vị cậu chủ này chính là người mà ông ta nhìn từ nhỏ đến khi lớn lên. Tài năng cao siêu mà cả đời ông khó thấy, thậm chí ông ta còn chắc rằng một ngày nào đó thiếu gia sẽ có võ công vượt qua mình. Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
“Cậu chủ giống như trăng sáng tháng chín ở trên cao, còn Trần Gia Bảo chỉ là đom đóm trong bùn. Hai người chênh lệch quá xa, giống như chênh lệch giữa mây và bùn vậy.”
Bác Ân cười nhẹ, hoàn Toàn Tuấng để Trần Gia Bảo vào mắt.
Lục Bảo Ngọc âm thầm lắc đầu.
In chân trên lên sàn nhà, thủ pháp này ngay cả cô ta cũng làm được, huống chi Trần Gia Bảo ở cảnh giới tông sư.
“Tôi phải thừa nhận rằng Tả Chí Kiên đã trở thành bán tông sư khi chưa đầy ba mươi tuổi, anh ta quả thực là một nhân vật tài năng và lỗi lạc. Một thời gian nữa, dù có bước vào cảnh giới tông sư trên chín tầng trời cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là…”
Lục Bảo Ngọc nhìn Trần Gia Bảo, đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng ngời ngời: “So với Trần Gia Bảo thiên tư tuyệt trác, dù sao Tả Chí Kiên còn kém hơn rất nhiều. Nếu Tả Chí Kiên còn kém cảnh giới của tông sư chỉ một bước nữa thôi thì Trần Gia Bảo đã có thể ở trên cao, bước đi ngang dọc trên chín tầng mây rồi.”
Lục Bảo Ngọc củng cố suy nghĩ của mình.
Trần Gia Bảo đối mặt với khí thế bức người của Tả Chí Kiên vẫn bình tĩnh mà nói: “Với thực lực của cậu, quả thực không đủ tư cách đứng trước mặt tôi.”
Bán tông sư, cho dù có kèm theo hai chữ “tông sư”
đi nữa thì vẫn không phải là tông sư chân chính. Nếu một ngày chưa bước chân vào cảnh giới tông sư thì chỉ có thể xưng oai dưới cảnh giới tông sư mà thôi, chứ không thể là đối thủ của một tông sư thực thụ được.
Trần Gia Bảo không chỉ là một tông sư thực thụ, mà còn là một cao thủ có thực lực vô hạn đã tiếp cận được hậu kỳ của cảnh giới tông sư.
Cho dù Tả Chí Kiên xuất sắc hơn gấp trăm lần, nhưng đối với Trần Gia Bảo thì anh ta chỉ nhỏ bé như hạt bụi.
Dưới bậc tông sư đều là con sâu cái kiến, những lời này quả không ngoa.
Tả Chí Kiên giận quá hoá cười, âm thanh chấn động toàn bộ nhà hàng Diệu An Kinh Đông. Mã Hồng Mai và Lục Hán Dương không có tu vi nên màng nhĩ bị chấn động quá mức gây đau nhức, đầu váng mắt hoa. Hai người họ càng thêm kinh hoảng trước sức mạnh đáng sợ của Tả Chí Kiên, và hiển nhiên cũng càng không xem trọng Trần Gia Bảo.
Lục Bảo Ngọc liếc nhìn em trai, em dâu của mình một cái, khẽ gảy dây đàn. Nháy mắt khi tiếng đàn du dương vang lên, một luồng sóng khí vô hình bao quanh lấy Lục Bảo Ngọc, như một làn sóng dần dần lan ra xung quanh.
Dưới tiếng đàn này, hai người Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai vốn đang khó chịu bởi tiếng cười của Tả Chí Kiên đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên. Một loại cảm giác ấm áp bao trùm khắp người, cảm giác khó chịu trước đó đột nhiên biến mất.
Ban đầu Lục Hán Dương vui mừng khôn xiết, sau đó còn ngạc nhiên hơn nữa, lúc này anh ta mới nhận ra rằng tu vi của chị gái mình thật là thâm hậu.
Tiếng cười của Tả Chí Kiên cũng ngừng lại, không những không tức giận mà trong lòng còn có chút vui vẻ.
“Lục Bảo Ngọc còn trẻ như vậy nhưng tu vi lại không kém gì mình. Dựa vào năng lực của cô ấy, sợ rằng không bao lâu nữa là có thể thành công bước vào cảnh giới tông sư. Đến lúc đó nhà họ Tả sẽ có hai vị tông sư trẻ tuổi, nhất định có thể nổi danh ở tỉnh Trung Thiên. Thậm chí việc thống nhất giới võ thuật ở tỉnh Trung Thiên cũng không phải là không thể.”
Nghĩ đến điều này, Tả Chí Kiên càng thêm quyết tâm phải có được Lục Bảo Ngọc.
Ngoài ra, bác Ân cũng có ý này. Ông ta là cao thủ siêu cấp trong giới tông sư. Không ai hiểu rõ hơn ông ta, hai vị tông sư trẻ tuổi như vậy có ý nghĩa gì. Vậy nên ông ta cũng muốn để Lục Bảo Ngọc gả vào nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên, vì đạt được mục đích, ông ta có thể không tiếc bất cứ giá nào. Ngay cả khi Lục Bảo Ngọc trực tiếp từ chối Tả Chí Kiên và nói rõ ràng rằng người cô ta thích là Trần Gia Bảo.
“Trần Gia Bảo chẳng qua là một con kiến mà thôi. Nếu dám chặn đường nhà họ Tả của tỉnh Trung Thiên, chỉ cần giết là được.”