Lần trước cũng tại nhà hàng Diệu An Kinh Đông, cô ta đã được Lục Bảo Ngọc tặng cho Trần Gia Bảo nhưng anh không hề để ý đến cô ta. Tuy nhiên bản thân cô ta đã biết từ đó về sau cô ta chính là người phụ nữ của Trần Gia Bảo.
Bây giờ nhìn thấy Trần Gia Bảo vẫn còn nhớ đến mình, thậm chí còn nhớ rõ lời hẹn với mình nữa thì trong lòng cực kỳ vui sướng, tim đập bình bịch.
Đột nhiên đối diện truyền đến một tiếng cười chế giễu.
Châu Nguyệt Tâm cùng đám người Hương Giang nhìn lại, chỉ thấy trong ánh mắt của Tả Chí Kiên hiện lên vẻ khinh miệt lắc đầu cười nói: “Trần Gia Bảo, anh vậy mà lại dám đứng trước mặt bác Ân nói là muốn dạy cô ta dùng đao ư? Thật đúng là đùa nghịch đại đao trước mặt Quan Công mà.”
Bác Ân mà anh ta nói chính là ông cụ già ngồi phía sau anh ta, tên thật là Tả Thành Ân, là người trong dòng họ thuộc loại nhất nhì cao thủ.
Bác Ân cũng khẽ vuốt chòm râu, nhếch miệng cười giống như việc Trần Gia Bảo nhắc tới đao trước mặt ông ta là một việc hết sức buồn cười vậy.
Hương Giang cùng với Châu Nguyệt Tâm lập tức tỏ vẻ tức giận, gương mặt bực bội nhìn chằm chằm vào Tả Chí Kiên.
Lục Bảo Ngọc lại không có biểu hiện gì, vẫn mỉm cười như trước làm cho người ta cảm giác như gió xuân đùa cây cỏ vậy.
Chỉ có vẻ mặt của Lục Hán Dương giống như đông cứng lại bởi vì anh ta biết mặc dù Tả Chí Kiên khiến người khác không ưa nhưng dù gì anh ta cũng là cậu chủ của dòng họ võ cổ truyền, tuyệt đối không thể xem thường.
Trần Gia Bảo nhướn mày nói: “Cậu cũng biết dùng đao à?”
Tả Chí Kiên giống như nghe được chuyện cười vui nhất thế gian, nhịn không được mà cười ha ha ầm lên, không hề nể mặt Trần Gia Bảo một chút nào.
Vẻ mặt của Hương Giang cùng Châu Nguyệt Tâm càng thêm giận dữ, nhất là Hương Giang, trong mắt ánh lên một tia sát khí.
Tả Chí Kiên thôi cười, nói: “Tôi chính là cậu chủ của phái Thuần Dương đao ở tỉnh Nguyệt Trung. Mà “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”
của môn phái chúng tôi lại nổi danh cả tỉnh Nguyệt Trung, được vinh dự là đao pháp hay nhất của tỉnh Nguyệt Trung, anh nói xem tôi có biết dùng đao hay không?”
Trần Gia Bảo chưa nói gì nhưng Lục Hán Dương và những người khác đã thốt lên, ngay cả Hương Giang và Châu Nguyệt Tâm cũng có chút kinh ngạc.
Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức? Đao pháp chiếm phần lớn trong Tỉnh Nguyệt đao pháp?
Lục Bảo Ngọc âm thầm cau mày, cô ta đã từng gặp Tả Chí Kiên mấy năm trước nên cũng không biết rõ về Tả Chí Kiên cho lắm, nhưng cô ta biết rằng tỉnh Trung Thiên là một tỉnh lớn về võ thuật, trong tỉnh có rất nhiều môn võ thuật. Nếu như Tả Bách Niên nói “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức “
được xưng là đao quyết tuyệt nhất của Tỉnh Nguyệt đao pháp, tất nhiên phải có độc đáo của nó!
“Đao pháp của Tả Chí Kiên học rất tốt, tuy đứng sau lưng bác Ân trông bình thường nhưng cả tôi cũng không thể nhìn thấu thực lực của anh ta. Tu vi của anh ta chắc chắn hơn tôi, nếu như Tả Chí Kiên sử dụng bộ đao pháp này, không biết Gia Bảo có chống lại được không?”
Lục Bảo Ngọc yên lặng nhìn Trần Gia Bảo, sau khi thấy được vẻ mặt lãnh đạm của Trần Gia Bảo thì ngay lập tức trong lòng liền yên tâm.
Trần Gia Bảo quả thực rất lãnh đạm, sư phụ anh nghiên cứu hơn đời người, đặc biệt là võ công ẩn tàng trên núi, đều là võ công tuyệt đỉnh được truyền thừa từ thời trung cổ, thậm chí là vĩ học tuyệt mật từ thời thượng cổ. Bất kể là nội công, ngoại công hay là đao pháp, kiếm pháp đều có rất nhiều. Đúng vậy, chỉ cần anh tùy tiện ném ra một cuốn bí kíp võ công cũng đủ gây ra một hồi gió tanh mưa máu ở vùng đất Việt Nam này.
Kể cả bộ “Quy nguyên độc kinh”
mà Trần Gia Bảo truyền cho Hương Giang, là một bộ công pháp mà Hương Giang trực tiếp dựa vào công pháp “Quy nguyên độc kinh”
để tu luyện. Chỉ trong hơn hai tháng đã thăng cấp đến “Thông U Trung kỳ”, ngay cả “Thông U hậu kỳ”
cũng chỉ là vấn đề thời gian, mà “Quy nguyên độc kinh”
cũng chỉ là công pháp hạng trung trong vô số công pháp khác.
Điều này cho thấy võ công trong tâm trí của Trần Gia Bảo vô cùng rộng lớn và đáng sợ.