Các người dọn dẹp và rời đi ngay lập tức. Mặc dù ông chủ đã hứa với Kiều Phượng Hoa sẽ không giết ông nhưng cũng chưa từng nói sẽ không để cho tôi ra tay. Nếu như sau này gặp lại các người ở Tỉnh Thành, tôi sẽ trực tiếp ra tay giết cả hai.”
Nói xong, Hương Giang xoay người rời đi, cô ta để lại con dao găm sắc bén bên trên chiếc túi giấy.
Bố con Kiều Toàn Tuấn và Kiều Tuấn Phong nhất thời rùng mình.
Bên ngoài biệt thự, Hương Giang đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, lập tức ý định giết người lạnh thấu xương khi ở trước mặt Kiều Toàn Tuấn và con trai ông ta biến mất. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ông chủ, ngày mai anh muốn giao thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này cho cô Kiều sao?”
“Không cần, ngày mai tôi có việc khác phải làm. Trước hết cứ giữ bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này đi. Vài ngày nữa tôi sẽ cho cô ấy một bất ngờ.”
Trần Gia Bảo giải quyết được một mối nguy hiểm tiềm ẩn, tâm trạng của anh khá vui vẻ, vì thế không nhịn được mà cười rộ lên, tiếng cười thật sự thoải mái.
Hương Giang nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của ông chủ, khóe miệng cô ta cũng hiện lên ý cười, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Gần giữa trưa ngày hôm sau, bên ngoài nhà hàng Diệu An Kinh Đông tráng lệ.
Sáng sớm Lục Hán Dương đã đứng trên bậc thang bằng đá cẩm thạch, bên cạnh anh ta là Mã Hồng Mai cao gầy trong chiếc váy lộ vai màu đen.
Lục Hán Dương đứng ở đây chỉ với một mục đích, đó là đợi Trần Gia Bảo đến.
Tối hôm qua, Trần Gia Bảo đích thân nói rằng anh sẽ đến, vì vậy sáng sớm hôm nay Lục Hán Dương đã dời hết mọi thứ lại và đặc biệt đứng đây để đợi Trần Gia Bảo.
“Hán Dương, anh nói đợi Trần Gia Bảo… à không, là anh rể. Nếu anh rể nhìn thấy em, anh ấy sẽ không gây phiền phức cho em chứ?”
Mã Hồng Mai lo lắng nói. Ánh nắng ban mai chiếu vào người cô ta, chẳng những cô ta không cảm nhận được một chút độ ấm mà còn có một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng cô ta.
Tối hôm qua, Mã Hồng Mai đã thực sự bị Trần Gia Bảo dọa sợ, cô ta vốn tưởng rằng Trần Gia Bảo chỉ là một nhân vật nhỏ của nhà họ Tạ ở thành phố Hòa Bình, chưa bao giờ cô ta nghĩ tới Trần Gia Bảo lại là bá chủ của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình và cũng là người đàn ông đã chinh phục được Lục Bảo Ngọc.
Xúc phạm một người đàn ông quyền lực như vậy khiến trong lòng Mã Hồng Mai sinh ra lo sợ, cô ta sợ rằng hôm nay Trần Gia Bảo sẽ gây phiền phức cho cô ta.
Lục Hán Dương lắc đầu nói: “Không đâu, Trần Gia Bảo là người rộng lượng, em không phải lo lắng.”
Mã Hồng Mai đáp lại, lúc này cô ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Gần trưa có rất nhiều người đến nhà hàng Diệu An Kinh Đông để tán gẫu, uống trà. Khi đám người này nhìn thấy Lục Hán Dương đứng ở đây đều âm thầm kinh ngạc.
“Ở tỉnh thành rộng lớn này, không biết là ai có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến cậu ấm này chủ động ở bên ngoài chờ lâu như vậy?”
Tất cả mọi người đều suy đoán trong lòng, thậm chí có nhiều người còn đứng lại nơi đó. Bọn họ muốn xem người mà Lục Hán Dương đang chờ đến tột cùng là ai.
“Đến rồi.”
Đột nhiên, hai mắt Lục Hán Dương sáng lên và nói trong vô thức.
Mọi người xung quanh đều nhìn lại, xuất hiện trong mắt mọi người chỉ có một chiếc Bentley phiên bản giới hạn màu xám bạc đang từ xa tới gần, sau một cái lướt nhẹ đẹp đẽ, nó vững vàng đậu ở bãi đậu xe.
Ánh mắt của mọi người đều sáng rực lên, người có thể mua chiếc Bentley phiên bản giới hạn này chắc chắn không giàu có cũng là người có địa vị cao quý và họ càng tò mò hơn về người sở hữu chiếc xe.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Hương Giang mặc chiếc áo gió màu đỏ với thân hình nóng bỏng bước xuống.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, mặc dù Mã Hồng Mai bên cạnh Lục Hán Dương vốn đã rất xinh đẹp, nhưng xét về nhan sắc và khí chất thì người phụ nữ mặc áo khoác đỏ còn xuất sắc hơn.
“Chẳng lẽ người mà cậu Lục Hán Dương đang chờ là cô gái xinh đẹp này sao? Quả thực người phụ nữ xinh đẹp như vậy rất đáng giá để chờ ở bên ngoài.”