Chỉ có ba mươi năm tỷ thôi sao? Cậu có biết rằng, chỉ với cổ phiếu của tập đoàn Thần Thoại trong tay tôi, cổ tức hàng năm sẽ không chỉ là một số tiền nhỏ như vậy. Thế mà cậu còn muốn dùng ba mươi năm tỷ để đuổi tôi đi? Cậu cho rằng Kiều Toàn Tuấn tôi đang xin tiền cơm sao?”
Kiều Tuấn Phong vốn đang sợ hãi cũng kịp phản ứng lại, anh ta vội vàng nói: “Đúng vậy, ba mươi năm tỷ thì làm sao đủ? Tôi mua một chiếc xe thể thao cũng mất mấy tỷ, hơn nữa tiền tiêu vặt để tán gái mỗi tháng cũng ít nhất cũng phải mấy trăm triệu mới được. Ba mươi năm tỷ căn bản là không thể nào sống được.”
Một tia giễu cợt hiện lên trong mắt Hương Giang, mạng cũng sắp không còn mà vẫn còn nghĩ tới xe thể thao cùng phụ nữ. Cái loại cậu ấm bất tài này mà cũng dám đối đầu với ông chủ, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Ông cho rằng ba mươi năm tỷ này chỉ dùng để mua cổ phiếu trong tay ông sao? Vậy thì ông sai rồi, ba mươi năm tỷ này chỉ dùng để mua mạng của các người, hơn nữa…”
Khóe miệng Trần Gia Bảo dần hiện lên ý cười châm biếm, anh nói: “Hơn nữa, ở đất nước Việt Nam rộng lớn có một phẩy ba tỷ người, có bao nhiêu người dùng cả đời cũng không kiếm được ba mươi năm tỷ.
Nếu người khác có thể sống sót, dựa vào cái gì mà các người không thể sống sót? Chẳng lẽ các người tự cho rằng mình cao quý hơn người khác sao?”
Trong lòng hai bố con Kiều Toàn Tuấn và Kiều Tuấn Phong không đồng ý với cách nói của anh. Họ là con cháu của một dòng tộc danh giá, quý tộc trong mắt người thường, bọn họ đã quen với việc chỉ tay năm ngón từ khi sinh ra. Theo quan điểm của bọn họ, bọn họ tự nhiên cao quý hơn nhiều so với những người dân ở dưới đáy xã hội.
Vốn dĩ Kiều Tuấn Phong đang muốn bác bỏ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Trần Gia Bảo, anh ta khôn ngoan ngậm miệng lại. Tuy rằng ba mươi năm tỷ vẫn còn cảm thấy ít nhưng chung quy so với mất mạng thì vẫn tốt hơn, chẳng qua về sau xe thể thao là không thể nghĩ tới, mà tán gái thì hẳn là khó lấy được mấy ngôi sao nữ nổi tiếng.
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Ngoài ra, ông còn phải viết một bức thư từ biệt khác. Về nội dung thì ông phải viết ra cách ông thiết kế kế hoạch để đối phó với Kiều Phượng Hoa, cho nên trong lòng ông cảm thấy hổ thẹn. Chẳng những không chỉ chuyển giao vốn cổ phần cho cô ấy mà còn tính toán rời khỏi tỉnh thành để chuộc tội và cũng thông báo để cho những người khác không cần lo lắng cho ông. Còn nội dung cụ thể thì ông không cần tôi nói rõ nữa phải không?”
Kiều Toàn Tuấn hoảng sợ, đây là Trần Gia Bảo dự định cho phương pháp trừng trị. Nếu như dựa theo những gì Trần Gia Bảo nói để viết, vậy thì chứng cứ phạm tội của ông ta sẽ nằm trong tay Trần Gia Bảo và sau này ông ta sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
“Trong vòng mười phút, ông phải viết xong lá thư này.”
Trần Gia Bảo không cho Kiều Toàn Tuấn do dự, lại càng không để ông ta có cơ hội từ chối. Sau khi nói xong, lập tức anh xoay người đi ra ngoài biệt thự.
Hương Giang nhanh chóng lấy ra một tờ giấy trắng và đặt trước mặt Kiều Toàn Tuấn.
Dưới sự cưỡng bức tàn bạo của Hương Giang, Kiều Toàn Tuấn run rẩy cầm bút lên, vẻ mặt ngập ngừng.
Kiều Tuấn Phong vội vã chạy đến bên cạnh Kiều Toàn Tuấn và thì thầm: “Bố, bố thực sự muốn viết sao? Một khi bố đã viết ra thì sẽ không có chuyện quay đầu lại đâu.”
Hương Giang khẽ liếc anh ta một cái, đột nhiên cô ta nói: “Nếu bây giờ không viết, chẳng những không thể quay đầu lại mà còn có thể đưa các người đến đường xuống âm phủ luôn.”
Kiều Tuấn Phong bắt gặp ánh mắt giết người của Hương Giang, anh ta sợ hãi không dám nói thêm gì nữa.
Kiều Toàn Tuấn thở dài, bây giờ ông ta là con cá và Trần Gia Bảo là con dao, không có chỗ cho sự phản kháng nào cả, ông ta chỉ có thể viết một cách trung thực theo những gì Trần Gia Bảo đã nói.
Hương Giang kiểm tra lại, xác nhận không có chuyện gì, sau đó cô ta đặt túi giấy màu vàng lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Ở đây có một tấm chi phiếu ba mươi năm tỷ và hai vé tàu cao tốc rời tỉnh thành đêm nay.