Trong mắt của Kiều Tuấn Phong tràn ngập sự sợ hãi, anh ta nói: “Bố, con nghe nói nhà họ Phụng không thân thiện lắm.”
“Mày sợ cái gì chứ?”
Kiều Toàn Tuấn chế nhạo, ông ta nói tiếp: “Mấy ngày nay tao đã điều tra ra Trần Gia Bảo và Phụng Minh Luân nhà họ Phụng có mâu thuẫn. Nếu không phải nhà họ Tần nói chuyện thay cho Trần Gia Bảo, e rằng nhà họ Phụng đã sớm trả thù Trần Gia Bảo rồi. Bây giờ, chúng ta chỉ là lợi dụng thực lực của nhà họ Phụng để thuận thế làm theo thôi.”
Đột nhiên ở ngoài cửa truyền đến một tràng vỗ tay, đồng thời có người lên tiếng: “Tìm nhà họ Phụng để đối phó tôi là ý tưởng không tồi, nhưng đáng tiếc các người phải thất vọng rồi.”
Giọng nói lười biếng lại có chút giễu cợt.
Kiều Toàn Tuấn và con trai của ông ta sững sờ, lập tức bọn họ quay đầu lại nhìn, nhất thời cả hai cùng rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Ở cửa là Trần Gia Bảo và Hương Giang.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo mang theo sự thờ ơ và châm biếm.
Đôi mắt của Hương Giang thì rét lạnh, vẻ mặt của cô ta vô cùng căm phẫn, Kiều Toàn Tuấn lại dám lên kế hoạch đối phó với ông chủ ở sau lưng, thật là đáng chết!
“Trần Gia Bảo… cậu tới đây làm cái gì?”
Dù sao Kiều Toàn Tuấn cũng là người đã nhìn quen mọi sự đời, sau khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, lập tức ông ta lấy lại được bình tĩnh.
Tuy nhiên, Kiều Tuấn Phong lại bị dọa vỡ mật, anh ta liên tục lùi lại phía sau bởi vì anh ta biết rằng Trần Gia Bảo đến vào đêm khuya như này thì tuyệt đối không có ý định tốt!
Trần Gia Bảo mỉm cười, nghênh ngang bước vào trong biệt thự. Anh ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, nói: “Tôi muốn bàn bạc với ông một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Trong lòng Kiều Toàn Tuấn có một dự cảm không lành.
Trần Gia Bảo càng cười nhiều hơn, anh dùng ánh mắt đánh giá hai bố con Kiều Toàn Tuấn và Kiều Tuấn Phong rồi nói: “Bàn bạc về vấn đề sống hay chết của hai người.”
Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên, anh nở một nụ cười vô hại nhưng nội dung lộ ra trong lời nói đều khiến người ta rùng mình!
Kiều Toàn Tuấn và con trai của ông ta nhất thời bị sốc, vậy mà Trần Gia Bảo muốn giết bọn họ!
Hai người đều không có một chút nghi ngờ về việc Trần Gia Bảo có năng lực này hay không, bởi vì bọn họ biết Trần Gia Bảo là một cao thủ võ công, giết người như giết gà!
Kiều Toàn Tuấn hít sâu một hơi, đè nén sợ hãi trong lòng, ông ta nói: “Trần Gia Bảo, cậu không thể giết chúng tôi. Bằng không, nhà họ Kiều sẽ không buông tha cho cậu.”
“Nhà họ Kiều sao?”
Trần Gia Bảo bày ra vẻ mặt vui đùa nói: “Ông là người đã thiết kế vụ tai nạn xe cộ nguy hiểm vào buổi sáng hôm nay nhỉ? Ông nói, nếu tôi nói với ông cụ Kiều, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
“Cậu… làm sao cậu biết…”
Trước khi Kiều Toàn Tuấn kịp nói xong, lập tức ông ta phản ứng lại và nhanh chóng im lặng.
Trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia sắc bén, anh nói: “Quả nhiên tôi không đoán sai, thật sự là do ông thiết kế. Ông nói, nếu ông cụ Kiều biết chuyện này, liệu ông ấy có vì đại nghĩa mà quên người thân không? Ông hẳn là cảm thấy may mắn vì có một đứa cháu gái ngoan, cô ta cầu xin tôi đừng giết ông, nếu không hiện tại ông đã có một giấc mộng ngàn thu rồi. Bây giờ ông hãy ký vào văn kiện này đi.”
Hương Giang lấy ra một xấp văn kiện và đặt chúng lên bàn trà.
Khi Kiều Toàn Tuấn nghe nói rằng Trần Gia Bảo sẽ không giết mình, ông ta nhẹ nhàng thở dài, lo lắng cầm tập tài liệu lên, nói: “Đây là cái gì?”
“Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.”
Trần Gia Bảo cười: “Sau khi ông ký, bốn mươi phần trăm vốn cổ phần trên tay ông sẽ chuyển sang tên của Kiều Phượng Hoa, tôi sẽ để lại cho ông đủ tiền dưỡng lão. Ông đưa đứa con trai của ông đi khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện ở tỉnh thành nữa, lại càng không được xuất hiện trước mặt Kiều Phượng Hoa.”
“Cái gì?”