Trong lòng Lục Hán Dương vô cùng tức giận. Nơi này chính là tỉnh thành, nói cách khác chính là địa bàn của nhà họ Lục.
Chú hai của vợ chưa cưới mà lại bị đánh ngay trên địa bàn của mình, bị người ta đánh cho sống dở chết dở. Tin này mà truyền ra ngoài thì sau này cậu Lục Hán Dương làm sao có thể ngẩng cao đầu trong giới thượng lưu ở tỉnh thành này nữa chứ.
“Em yên tâm đi, chuyện này anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thích đáng.”
Lục Hán Dương nói với Mã Hồng Mai xong liền hừ lạnh một tiếng: “Ai là người ra tay, lập tức đứng ra đây cho tao, tao thật muốn biết rốt cuộc là ai mà không biết nhìn xa trông rộng lại dám ra tay với người nhà họ Lục!”
Lục Hán Dương khí thế hừng hực, cho dù nơi đây có rất nhiều người nhưng anh ta cũng không sợ. Dù sao anh ta cũng là cậu chủ ngang tàng kiêu ngạo của nhà họ Lục cơ mà.
Mã Hồng Mai cực kỳ đắc ý, đang chờ xem Trần Gia Bảo quỳ xuống đất xin đầu hàng.
Lê Thanh Vân run rẩy: “Xong rồi, chuyện này xem ra đã không còn cách nào tốt hơn nữa rồi.”
Đột nhiên một giọng nói chững chạc vang lên: “Mã Cảnh Hồng là tôi đánh đó, hơn nữa ông ta đáng bị đánh. Anh định như thế nào?”
Lục Hán Dương chấn động toàn thân, trên khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng lúng túng, vội vàng nhìn đến nơi phát ra âm thanh. Rõ ràng chỉ thấy một mình Trần Gia Bảo đang ngồi cao cao tại thượng ngay trước bàn ăn, chững chạc nhìn mình.
Trần Gia Bảo.
Lục Hán Dương kinh ngạc hoảng sợ. Hình dáng này, anh ta cả đời cũng không quên được. Đó chính là người đã cướp đi người vợ chưa cưới của anh ta trước mặt mọi người mà lại khiến anh ta bó tay không làm gì được. Thậm chí đến ngay cả người chị mà anh ta vẫn một mực kính sợ cũng hư hư thực thực mà trở thành người đàn bà của Trần Gia Bảo.
Một người đáng sợ như vậy, cho dù có đánh chết Lục Hán Dương thì anh ta cũng không dám trở thành kẻ địch của Trần Gia Bảo!
Mã Hồng Mai vẫn chưa thấy được bộ dạng kinh hãi của anh ta nên đắc ý nói: “Trần Gia Bảo, vậy mà mày còn dám chủ động đứng ra nhận tội, dù sao vẫn còn đáng mặt một tên đàn ông, bây giờ mày lập tức quỳ xuống xin lỗi may ra chúng tao còn tha cho một con đường sống. Bằng không, hậu quả tự…”
Mã Hồng Mai còn chưa nói xong thì Lục Hán Dương lại một lần nữa biến đổi sắc mặt, quát: “Cô câm miệng cho tôi.”
“Sao… sao vậy? Người ta nói gì sai sao?”
Mã Hồng Mai hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Lục Hán Dương.
Mã Cảnh Hồng cũng nói vào: “Cậu Lục, chuyện này cậu cũng phải làm chủ cho tôi chứ. Trần Gia Bảo ngoài mặt thì nói là đánh tôi nhưng thật ra là đang đánh vào mặt của nhà họ Lục đó chứ.”
“Ông cũng câm miệng ngay cho bố mày.”
Lục Hán Dương quát lớn.
Hai người Mã Cảnh Hồng cùng Mã Hồng Mai sợ đến mức ngây người ra.
Lục Hán Dương mệt mỏi rã rời. Nếu như anh ta có bản lĩnh thì đã đi cướp lại Tần Ly Nguyệt càng ngày càng xinh đẹp về rồi, làm gì đến lượt Mã Hồng Mai đính hôn với anh ta chứ.
“Mã Cảnh Hồng chọc ai không chọc lại đi chọc Trần Gia Bảo, thật đúng là tìm phiền phức cho bố mày đây, đáng bị Trần Gia Bảo đánh chết mà.”
Lục Hán Dương nghĩ vậy, liền túm Mã Hồng Mai kéo ra ngoài, cứ để Mã Cảnh Hồng ở lại, không thèm lo lắng gì nữa. Anh ta cũng không thể lo được chuyện xấu do chính Mã Hiển Hoằng gây ra.
Lần này ngoại trừ Gia Bảo thì tất cả mọi người, bao gồm cả Mã Hồng Mai bị túm đi cũng đều mang một vẻ mặt khó hiểu, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lục Hán Dương còn chưa đi được hai bước thì giọng nói chững chạc của Trần Gia Bảo lại vang lên: “Anh Lục, nếu đã đến đây thì cần gì phải đi đâu gấp vậy. Vừa hay, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Hán Dương lập tức dừng bước, xoay người, làm như mới vừa nhìn thấy Trần Gia Bảo mà cười cười gượng gạo nói: “Anh…anh rể, thì ra anh cũng ở đây à. Tối nay chị của tôi cứ nhắc anh mãi đó.”