Mặc dù Trần Gia Bảo bị hơn trăm người vây quanh thì vẻ mặt vẫn không thay đổi, anh nhẹ nhàng thưởng thức cà phê rồi mới hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô chính là người sắp đính hôn với Lục Hán Dương?”
“Không sai, là tôi.” Mã Hồng Mai nghênh ngang đắc ý, mặc dù nhà họ Mã cũng đươc coi là gia tộc lớn ở Bình Hóa nhưng vẫn không được coi là gì so với nhà họ Lục ở tỉnh thành, cô ta đính hôn với Lục Hán Dương tương đương với gà rừng biến thành Phượng Hoàng, ngay cả đám bạn thân của cô ta cũng hâm mộ cô ta muốn chết khiến lòng hư vinh của cô ta cực kỳ thỏa mãn.
Trần Gia Bảo để cà phê xuống rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi cô nói không sai, trên thế giới này thật sự có vài người cô không chọc nổi, cho nên tôi khuyên cô tốt nhất là đừng quá kiêu ngạo ở trước mặt tôi, nếu không cô chắc chắn sẽ hối hận.”
Mã Hồng Mai như không nhịn được ôm bụng cười to, như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên đời, cô ta vừa cười vừa chỉ vào Trần Gia Bảo nói: “Cười chết tôi, anh chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ tới từ nhà họ Tạ ở Hòa Bình lại dám nói chuyện như vậy với tôi. Anh có tin chờ cậu cả nhà họ Lục tới thì chỉ một ngón út của anh ấy cũng có thể nghiền chết anh không?”
“Lục Hán Dương?” Trần Gia Bảo khẽ cười “ha ha” rồi nói: “Tôi thật sự không tin, Lục Hán Dương sợ tôi như sợ cọp, cô có tin chỉ cần tối nay tôi nói một câu là có thể khiến cho Lục Hán Dương bỏ cô không? Đến lúc đó chỉ sợ cô muốn khóc cũng không được nữa.”
Nhất thời sắc mặt Mã Hồng Mai trầm xuống, cắn răng nói: “Đáng ghét, anh cho anh là ai mà lại dõng dạc nói cậu cả nhà họ Lục bỏ tôi? Vốn là tôi còn muốn chờ cậu cả Lục tới đây để cho anh ấy tự xử lý anh mà giờ anh đã nôn nóng chịu chết như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh!”
Cô ta vừa nói dứt lời thì mấy người áo đen xung quanh rối rít bước lên trước, hơn nữa không ít người đã lấy vũ khí côn thép và dao phay ra trông hết sức dọa người.
Lê Thanh Vân kêu lên rồi nhích tới gần Trần Gia Bảo, dường như chỉ cần chạm vào Trần Gia Bảo mới có thể cảm thấy an toàn.
Nhìn lại Tạ Anh Dũng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí ánh mắt còn có vẻ thú vị và đang chờ xem kịch vui.
Nói đùa, ông ta từng tận mắt nhìn thấy thực lực của Trần Gia Bảo, lúc Trần Gia Bảo quyết đấu với Tạ Quốc An ở bờ Tân Hải thì thực lực vẫn chỉ là “Thông U Hậu Kỳ” cũng đã làm cho gió nổi mây phun giống như siêu nhân.
Bây giờ Trần Gia Bảo đã thành cường giả “Cấp Tông Sư ” chân chính, cho dù có nhiều người bình thường cũng không thể sinh ra chút uy hiếp gì đối với Trần Gia Bảo.
Bởi vì cấp dưới Tông Sư đều là con kiến hôi!
Mã Hồng Mai nhìn thấy Lê Thanh Vân sợ hãi thì cười đắc ý giống như nhóm Trần Gia Bảo ở trong mắt cô ta đã thành dê đợi làm thịt, nói: “Chú Hai, chú nói xem, chú muốn xử lý bọn họ thế nào?”
Mã Cảnh Hồng hưng phấn chỉ vào Trần Gia Bảo, nói: “Cậu ta dám đánh chú bị thương nên chú muốn cậu ta trả lại gấp trăm lần, cắt đứt tứ chi của cậu ta để cho sau này cậu ta không thể tự lo cho cuộc sống của mình. Về phần Tạ Anh Dũng, mẹ kiếp, chú muốn ông ta quỳ xuống ăn cứt chó trước mặt chú rồi quay video đăng lên mạng để cho mọi người xem đường đường là gia chủ nhà họ Tạ ở Hòa Bình có dáng vẻ ăn cứt chó phong thái cỡ nào, về phần cô ta…”
Mã Cảnh Hồng nhìn về phía Lê Thanh Vân sau lưng Trần Gia Bảo, trong mắt ông ta lóe lên ngọn lửa dục vọng, vươn tay thèm thuồng nói: “Chú muốn cô ta hầu hạ chú ở trên giường, chờ đến lúc nào ông đây chơi chán cô ta thì ném lần lượt cho người khác, khà khà.”
Mã Hồng Mai cười đắc ý nói: “Không thành vấn đề, tỉnh thành có lớn như thế đi nữa thì lời nhà họ Lục nói chính là thánh chỉ, ở trước mặt nhà họ Lục thì nhà họ Tạ ở Hòa Bình có là gì, hơn nữa cho cô ta hầu hạ chú Hai còn là phúc kiếp trước cô ta tu được rồi.”
Tạ Anh Dũng cau mày, trong lòng tràn đầy lửa giận.
“Ông… các ông thật vô sỉ!” Sắc mặt Lê Thanh Vân đỏ lên, cô ta tức không chịu được, nếu tình huống bây giờ không nguy hiểm thì cô ta thật muốn vọt ra tát cho Mã Cảnh Hồng một bạt tai.
Trần Gia Bảo véo nhẹ vào bàn tay trắng như ngọc của Lê Thanh Vân rồi nhẹ giọng an ủi: “Đừng nóng giận, hãy xem tôi báo thù cho cô.”