Lê Thanh Vân trợn mắt một cái, thầm nói: “Mặc dù Trần Gia Bảo đã đủ đáng kinh ngạc trong số những người cùng trang lứa, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi và nóng tính, bây giờ chỉ dựa vào vũ lực để đánh bại Mã Cảnh Hồng, vậy mà đã thực sự cho rằng mình là bất khả chiến bại, nhà họ Lục tồn tại ở tỉnh thành kia cao cao tại thượng đến cỡ nào mà Trần Gia Bảo dám đạp gãy tay của Mã Cảnh Hồng, nhất định nhà họ Lục sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.”
Quả nhiên, Mã Cảnh Hồng lùi về phía sau mấy bước, đảm bảo thoát khỏi phạm vi tấn công của Trần Gia Bảo và đến vị trí an toàn, sau đó mới ôm lấy cánh tay gãy, hằn học nói: “Ngu ngốc, cậu nghĩ rằng Mã Cảnh Hồng tôi đây chỉ có mình nhà họ Lục làm chỗ dựa sao? Tôi cũng không ngại nói với cậu rằng, ngoại trừ Đinh Kiến Cương và những người khác, những người quan trọng nhất đã đến tỉnh lỵ cùng tôi hôm nay là nhiều lãnh đạo thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, tính cả Bình Hoá chúng ta, một nửa thế giới ngầm đã tập trung ở Hòa Bình, chỉ cần một cuộc điện thoại của ông đây là có thể gọi điện thoại cho ít nhất mấy trăm người, đến lúc đó, xem cậu còn phách lối thế nào!”
Lê Thanh Vân càng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù cô ta là phụ nữ, nhưng cũng đã từng nghe qua về thế giới ngầm, biết rằng bọn họ đều là những kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt.
“Riêng nhà họ Lục đã không thể địch nổi, Mã Cảnh Hồng lại còn có mối quan hệ với người của thế giới ngầm, ôi, bây giờ phải làm sao? Mặc kệ, cho dù lát nữa có xảy ra chuyện gì, cũng phải để Trần Gia Bảo gọi điện thoại cho nhà họ Tần và nhà họ Kiều xin giúp đỡ.”
Lê Thanh Vân nghĩ vậy, cảm thấy hơi yên tâm rồi.
Sắc mặt của Tạ Anh Dũng không hề thay đổi, bởi vì ông ta biết thân phận thật sự của Trần Gia Bảo, chính là ông trùm chân chính của thế giới ngầm. Đương nhiên, mặc dù trước mắt Trần Gia Bảo chỉ nắm một nửa thế giới ngầm, nhưng muốn thu phục một nửa thế lực kia cũng chỉ là vấn đề thời gian, hiện tại Mã Cảnh Hồng lại dùng thế lực thế giới ngầm để uy hiếp Trần Gia Bảo, chẳng phải là đang múa rìu qua mắt thợ sao?
Trần Gia Bảo nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Có nhiều người của thế giới ngầm đến nơi này à? Thú vị.”
Giọng của Trần Gia Bảo rất nhỏ, cho nên không ai nghe được lời anh nói, Mã Cảnh Hồng còn tưởng Trần Gia Bảo sợ hãi, không nhịn được, cười lớn: “Thằng nhóc kia, không phải vừa rồi mày còn rất hung hăng sao, nói rằng sau mười hai giờ đêm thì mạng tao khó giữ sao, thế nào, bây giờ đã biết sợ rồi à? Tao cho mày biết, bây giờ đã quá muộn rồi! Có gan thì mày cứ đứng đây đợi đi, không lâu nữa tao sẽ gọi nhà họ Lục và người của thế giới ngầm tới, không những đánh gãy tay chân của mày, để Tạ Anh Dũng quỳ xuống ăn phân chó trước mặt tao, còn cho người thay phiên nhau làm cô bé sau lưng mày, đây chính là hậu quả khi mày đắc tội với Mã Cảnh Hồng tao!”
Sắc mặt Lê Thanh Vân đỏ lên, tức giận vô cùng.
Đột nhiên, một tiếng “Cốp”
vang lên, cốc cà phê trong tay Trần Gia Bảo đã đáp xuống đầu Mã Cảnh Hồng, cà phê nóng hổi chảy xuống phủ cả khuôn mặt của Mã Cảnh Hồng.
Mã Cảnh Hồng lập tức kêu lên thảm thiết, hai mắt tối sầm, liên tục lùi về sau mấy bước.
Một lát sau, Trần Gia Bảo lên tiếng: “Đừng bao giờ có ý định khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, cũng đừng bao giờ mở miệng nói những lời nhục nhã người phụ nữ bên cạnh tôi, bởi vì ông sẽ không bao giờ chịu đựng nổi hậu quả đâu.”
Lê Thanh Vân cảm thấy thật hả giận, lại có cảm giác an toàn khi được Trần Gia Bảo bảo vệ, không khỏi nhớ đến việc trước đây không lâu Trần Gia Bảo còn nói mình là người phụ nữ của anh, sắc mặt càng đỏ bừng lên, trong lòng dấy lên cảm xúc khác thường.
Trong lòng Mã Cảnh Hồng phẫn nộ vô cùng, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo: “Mày cứ đợi đấy, chúng ta đi!”
Vừa dứt lời, Mã Cảnh Hồng dẫn đầu đám người Đinh Kiến Cương vội vàng rời khỏi khách sạn Hương Tạ Lệ, dáng vẻ như chó nhà có tang.
Bước ra khỏi khách sạn, Mã Cảnh Hồng tức giận nặng nề hừ một tiếng, cố nén đau đớn, rút điện thoại di động ra, bấm ra một dãy số: “Hồng Mai, chú hai của con đây, đại thiếu gia Lục Hán Dương có đang ở bên cạnh con không? Con còn hỏi chú có chuyện gì sao? Mẹ nó, chú vừa mới bị người ta đánh ở trong khách sạn Hương Tạ Lệ…”
Cùng lúc đó, ở trong khách sạn.
Trần Gia Bảo lại gọi nữ phục vụ mặc vớ đen đến, lại tiếp tục gọi một cốc Cappuccino, bình chân như vại nhấp một ngụm.