“Dừng lại!”
Nhiều người trong phòng đều hoảng hốt kêu to.
Chỉ nghe thấy hai tiếng “Răng rắc”, cánh tay phải của Mã Cảnh Hồng đã bị gãy xương đến dập nát. Chính Mã Cảnh Hồng cũng liên tục kêu thảm, giọt mồ hôi to như hạt đậu trên đầu liên tục lăn xuống, đau đến mức mặt cũng vặn vẹo, biến hình.
“Tốt lắm!”
Tạ Anh Dũng kêu to một tiếng, cười ha hả, chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận.
Những người kia hết sức khiếp sợ, đều chạy vọt lên đằng trước định cứu Mã Cảnh Hồng.
Trần Gia Bảo bỗng liếc bọn họ, thản nhiên nói: “Ai tiến lên trước thì người đó chính là Mã Cảnh Hồng tiếp theo.”
Bọn họ vừa mới chạy đến nửa đường, nghe thấy thế vẻ mặt thoắt cái thay đổi, vội vàng dừng lại thân mình, cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Đừng đùa, bọn họ và Mã Cảnh Hồng cũng chỉ là đối tác hợp tác kinh doanh mà thôi. Nếu có việc thì bọn họ có thể ủng hộ Mã Cảnh Hồng, nhưng để bọn họ chịu đau khổ về thể xác giống Mã Cảnh Hồng thì có đánh chết bọn họ cũng không chịu đâu.
Trong lòng Mã Cảnh Hồng tràn đầy tuyệt vọng, trong ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo chứa đầy sự hận thù.
Trần Gia Bảo cười khinh thường. Anh lại ngồi về chỗ của mình, liếc nhìn Mã Cảnh Hồng, nói: “Tôi cho ông một cơ hội.”
“Cái gì?”
Mã Cảnh Hồng cố nén đau đớn ở đầu và bàn tay, run rẩy đứng dậy.
Cà phê trên bàn ăn vẫn còn nóng, Trần Gia Bảo uống một ngụm cà phê, nói: “Quỳ xuống xin lỗi, tôi để một người của ông ra ngoài gọi người, còn có một cơ hội quay lại báo thù.”
Lê Thanh Vân kinh ngạc đến há hốc mồm, không thể nghĩ được Trần Gia Bảo sẽ kiêu ngạo như thế. Anh đánh Mã Cảnh Hồng thì thôi đi còn để Mã Cảnh Hồng quỳ xuống xin lỗi, thậm chí còn đường đường chính chính nói để ông ta gọi người tới báo thù.
“Trần Gia Bảo quá kiêu ngạo rồi. Anh… chẳng lẽ anh không sợ nhà họ Lục trả thù chút nào sao?”
Lê Thanh Vân nghẹn họng, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Hai mắt Tạ Anh Dũng sáng lên, nói: “Đúng vậy. Quỳ xuống xin lỗi nếu không ông đừng hòng đi ra ngoài.”
Vẻ mặt Mã Cảnh Hồng không ngừng thay đổi, trong lòng cực kỳ hỗn loạn. Hiện tại, nơi này tập hợp rất nhiều người có máu mặt, nếu ông ta quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người thì sau này chắc chắn sẽ trở thành chuyện cười trong giới kinh doanh của thành phố Hòa Bình.
Trần Gia Bảo không thèm nhìn ông ta, tiếp tục thản nhiên nói: “Nếu ông không chịu quỳ xuống xin lỗi vậy thì ở lại trong đây đi.
Tôi đảm bảo, vào mười hai giờ đêm nay, tính mạng của ông khó có thể giữ lại được.”
Mã Cảnh Hồng biến sắc. Tuy ông ta không tin Trần Gia Bảo dám giết ông ta vào rạng sáng mai nhưng ông ta biết nếu còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ bị Trần Gia Bảo tra tấn tiếp. Ông ta chắc chắn sẽ sống không bằng chết, sống một ngày bằng một năm… “Mẹ nó, để các người đắc ý trong chốc lát, đợi tôi gọi người nhà họ Lục đến thì xem các người còn kiêu ngạo thế nào được.
Đến khi đó, tôi sẽ tra tấn bắt đầu từ cậu, cưỡng hiếp người phụ nữ xinh đẹp này trước mặt cậu.”
Nghĩ vậy, trong mắt Mã Cảnh Hồng hiện lên vẻ điên cuồng, cắn răng quỳ gối xuống trước mặt Trần Gia Bảo, nói: “Thật… thật sự xin lỗi.”
Trong khách sạn Hương Tạ Lệ, Mã Cảnh Hồng quỳ xuống trước mặt mọi người nói xin lỗi, khiến Đinh Kiến Cương và những người khác nhao nhao khiếp sợ không thôi.
“Thoải mái!”
Tạ Anh Dũng cười ha ha, trong lòng dấy lên một cảm giác đã phục thù.
Mặc dù Lê Thanh Vân cảm thấy Trần Gia Bảo quá điên cuồng, nhưng bây giờ thấy Mã Cảnh Hồng thật sự quỳ xuống nói xin lỗi, trong lòng cũng có một cảm giác hả giận và phấn khích.
Khoảnh khắc tiếp theo, Mã Cảnh Hồng đứng dậy, chịu đựng cơn đau trên người và lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Có thể.”
Trần Gia Bảo để cà phê xuống, nhìn cũng không thèm nhìn Mã Cảnh Hồng một cái, giống như hoàn toàn không để ông ta vào mắt, nói: “Hãy nhớ rằng, ông có thể gọi tất cả những nhân vật tai to mặt lớn mà ông biết, và tôi sẽ cho ông biết, cho dù nhà họ Lục có ủng hộ ông thì trong mắt tôi ông vẫn chỉ là một con giun dế không đáng kể.”