Nét mặt Tạ Anh Dũng càng hiện rõ nét khinh thường, nói: “Ai bảo mày có mắt không tròng, ngay cả nữ thuộc hạ của nhà họ Tạ mà cũng dám dòm ngó. Việc coi thường nhà họ Tạ bọn tao như thế mà mới bắt mày quỳ xuống xin lỗi thì còn nhẹ nhàng chán.”
“Mày…”
Mã Cảnh Hồng càng giận dữ hơn nữa, như thể lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tạ Anh Dũng ngược lại không chút sợ hãi, khinh thường nói: “Mã Cảnh Hồng mày trong mắt tao chỉ là một thằng hèn nhát, cho dù ở đây không phải Hòa Bình thì sao? Với năng lực của nhà họ Mã nhỏ nhoi ở Bình Hoá như mày, mặc cho có mạnh gấp đôi đi nữa, tao thân là gia chủ nhà họ Tạ, sao lại phải sợ hãi nhà họ Mã chúng mày?”
Bình Hoá cũng là nơi trực thuộc Hòa Bình, nhà họ Mã là một gia tộc lớn ở thành phố Bình Hoá, tuy nhiên so với nhà họ Tạ ở thành phố Hòa Bình thì thực lực vẫn kém hơn một bậc, vậy nên Tạ Anh Dũng mới có tự tin để nói ra điều này.
Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của Tạ Anh Dũng, Mã Cảnh Hồng cười lớn rồi đắc chí nói: “Tạ Anh Dũng, người xưa thường nói ba ngày thay đất một lần. Mày nghĩ rằng Mã Cảnh Hồng của giờ này hôm nay vẫn là Mã Cảnh Hồng của ngày trước ư?
Để tao cho mày biết, nhà họ Mã bọn tao mấy năm qua đã thôn tính không ít các gia tộc lớn nhỏ ở Bình Hoá, bây giờ đã là gia tộc giàu có số một ở Bình Hoá, nếu xét riêng về thực lực thì cũng không dưới cơ họ Tạ chúng mày đâu.
Hơn nữa, lần này tao đến đây là vì cháu gái tao đã lọt vào mắt xanh của cậu cả nhà họ Lục, bây giờ tao đến để bàn bạc về chuyện đính hôn, nhà họ Mã sẽ sớm trở thành thông gia với nhà họ Lục, họ Tạ nhỏ nhoi bọn mày đối diện với họ Lục hùng mạnh thì là cái gì vậy?”
“Cái gì? Nhà họ Mã và nhà họ Lục liên hôn?”
Tạ Anh Dũng sửng sốt, nổi sóng trong lòng, không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Mã Cảnh Hồng không chỉ trở thành gia tộc lớn nhất Bình Hoá, mà còn sắp liên hôn với nhà họ Lục, nếu như thế này, thì nhà họ Mã ở Bình Hoá sắp vùng dậy ở khắp tỉnh Hòa Bình rồi, ngay cả nhà họ Tạ cũng cùng đẳng cấp mà mang ra so sánh.
Lê Thanh Vân ngồi một bên cũng âm thầm kinh ngạc, nhà họ Lục ở tỉnh thành, đó là một sự tồn tại không thể mơ tới, chắc chắn không phải thứ mà nhà họ Tạ có thể chống lại, cho dù bây giờ nhà họ Tạ có sự ủng hộ của hai nhà họ Tần và Kiều, nhưng dạng đối tác hợp tác kinh doanh này như thế nào cũng không thể so sánh với quan hệ liên hôn. Nếu như chọc Mã Cảnh Hồng nổi giận thật, đối diện với cơn giận như cơn sấm của nhà họ Lục, hai nhà họ Tần và Kiều cũng không chắc có liều mạng để bảo vệ cho nhà họ Tạ hay không.
“Sau này, trước sự trỗi dậy mạnh mẽ của nhà họ Mã, nhà họ Tạ chỉ còn nước tự lực cánh sinh vậy!”
Tạ Anh Dũng và Lê Thanh Vân nghĩ đến đây chỉ cảm thấy bất lực.
Chỉ có Trần Gia Bảo vẫn mang gương mặt thản nhiên, không, chính xác mà nói là có một chút khinh thường trong mắt anh.
Mã Cảnh Hồng thấy Tạ Anh Dũng sững sờ sau khi nghe tin này, ông ta không khỏi đắc ý cười lớn lên, đồng thời nói: “Tạ Anh Dũng, nếu mày cho rằng họ Mã bọn tao chỉ phụ thuộc vào nhà họ Lục, vậy thì mày sai rồi, nào nào nào, mày thấy những người đứng sau lưng tao chưa? Ai cũng là những anh hào danh tiếng trong Hòa Bình, chỉ dựa vào bấy nhiêu người bọn tao thôi cũng đủ để đè bẹp nhà họ Tạ của mày rồi!”
Tạ Anh Dũng trước giờ chỉ dồn sự chú ý vào con người Mã Cảnh Hồng, không để ý đến những người phía sau ông ta, bây giờ nghe xong những lời này rồi nhìn theo, ông sửng sốt, buộc miệng thốt lên: “Trịnh Bằng Thanh của công ty đồ uống Tam Nguyên ở thành phố Dương Tấn, tổng giám đốc của công ty giải trí truyền thông Thi Tín ở Bình Hoá, còn có Lâu Kim Lương của nhà họ Lâu ở thành phố Hải Dư… Trời ạ, ngay cả ông cụ Bốc Kiến Cương ở thành phố Nam Định cũng đến rồi.