Trần Gia Bảo gật gật đầu, nói: “Đua ngựa là một môn thể thao quý tộc, trước giờ chỉ có tầng lớp thượng lưu mới dám chơi, mở một trường đua ngựa trước, không những bắt đầu thị trường ở tỉnh thành với những trở ngại tối thiểu, mà còn tích lũy các mối quan hệ với tốc độ nhanh nhất, con đường có vẻ khả thi đó.”
Về địa điểm xây dựng trường đua, phê duyệt từ chính phủ và các vấn đề khác, Trần Gia Bảo tin rằng, với sự hỗ trợ của hai nhà họ Tần và họ Kiều, nhà họ Tạ chắc chắn sẽ giải quyết chúng một cách dễ dàng.
Tạ Anh Dũng cười khà khà, đột nhiên nói: “Cậu đoán thử xem, tôi tính để ai chịu trách nhiệm trường đua ngựa ở tỉnh thành?”
Trần Gia Bảo không thèm nghĩ nhiều, nói: “Tạ Cẩm Tú.”
Tạ Anh Dũng nhất thời kinh ngạc mà mở to mắt, buộc miệng nói: “Sao…sao cậu biết vậy?”
Trần Gia Bảo cười khẩy một cái, đang chuẩn bị giải thích.
Đột nhiên, cửa lớn của khách sạn Hương Tạ Lệ bị đẩy ra, một nhóm người doanh nhân thành đạt comple chỉnh tề từ ngoài bước vào. Kẻ đi đầu trong đám liếc về phía Trần Gia Bảo, trong mắt ông ta loé lên vẻ chế giễu và thâm độc, mang theo đoàn người sải bước sang.
Rõ ràng là người đang đến không có thiện chí gì!
“Tạ Anh Dũng, hóa ra là anh à, ha ha, anh còn nhớ chuyện đã xảy ra ở Hòa Bình trước kia không?”
Gã đàn ông đó trọc đầu, bụng phệ, còn mang thêm một cặp kính gọng vàng, điệu bộ xảo quyệt.
Tạ Anh Dũng nhìn gã đàn ông, nhất thời cau mày lại, nói: “Mã Cảnh Hồng, không ngờ ông cũng đến tỉnh thành nhỉ.”
Trần Gia Bảo tinh ý phát hiện ra Tạ Anh Dũng có mâu thuẫn với người đàn ông tên Mã Cảnh Hồng này, hơn nữa mâu thuẫn có vẻ không được nhỏ cho lắm.
Mã Cảnh Hồng đắc ý cười gằn một tiếng, nói: “Tao cũng không ngờ sẽ gặp lại mày ở đây, đúng là có công mài sắt có ngày nên kim, hôm nay mày lọt vào tay tao thì cũng chỉ còn nước chấp nhận là do mày xui xẻo vậy. Hôm nay tao không lột mất một lớp da của mày và cả hai người bạn của mày thì sau này họ tên bố mày phải viết ngược lại!”
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, trong mắt loé lên nét hung tợn.
Không khí trong khách sạn Hương Tạ Lệ ngột ngạt căng thẳng, đang trên đà bùng phát.
Tạ Anh Dũng nhấp một ngụm cà phê, căm phẫn trong lòng, sự khinh thường lóe lên trong mắt ông, đặt ly cà phê xuống, cười lạnh nói: “Mã Cảnh Hồng, lúc trước ở Hòa Bình, mày quỳ trước mặt tao như một con chó mà xin tao tha cho. Bây giờ ai cho mày lòng dũng cảm này mà mày dám đến lên mặt với tao vậy?”
Mã Cảnh Hồng phẫn nộ, trừng to mắt, gằn giọng nói: “Mẹ kiếp, nếu là ở Hòa Bình, Mã Cảnh Hồng tao gặp mày thì sẽ quay đầu đi ngay, nhưng mày cũng đừng quên, đây không phải Hòa Bình, mà là tỉnh thành. Ở tỉnh thành rộng lớn này, Tạ Anh Dũng mày là con tôm con tép nào vậy?
Nhớ ngày trước lúc tao đến Hòa Bình tìm nhà họ Tạ chúng mày bàn chuyện làm ăn, không phải chỉ vì tao vừa mắt một nữ thuộc hạ của mày, muốn ả uống rượu cùng tao thôi hay sao? Ả từ chối tao thì thôi, lại còn dám tát tao trước bao nhiêu con mắt của người khác, còn Tạ Anh Dũng mày cứ dựa vào việc Hòa Bình là địa bàn của nhà họ Tạ chúng mày, đánh bố mày không ra cái gì, còn yêu cầu tao quỳ xuống xin lỗi con ả. Mẹ nó! Xấu hổ tột cùng, lúc đó tao đã thề, thù này không trả tao thề tao không phải người!
Bây giờ ông trời thương tình, cho tao gặp lại mày ở đây, khà khà, Tạ Anh Dũng, muốn trách thì trách mày xui xẻo rơi vào tay Mã Cảnh Hồng tao.”