Không cần phải hỏi, nhìn bộ dáng Kiều Phượng Hoa đã biết chắc chắn là tin tốt.
Kiều Thanh Nguyên nghĩ đến một khả năng nào đó, không khỏi chấn động mạnh, đứng dậy nói: “Trần Gia Bảo, chẳng lẽ… chẳng lẽ…”
Kiều Phượng Hoa vừa mới bước vào, liền không nhìn được vui mừng nói: “Ông nội, Gia Bảo đã giúp con thuận lợi giành được chức chủ tịch tập đoàn. Lần cá cược này của hai người, Gia Bảo thắng rồi.”
Tuy rằng đã đoán được khả năng này, nhưng đến khi chính tai nghe thấy, Kiều Thanh Nguyên vẫn không khỏi kinh ngạc hết sức.
Kiều Toàn Tuấn nắm trong tay năm mươi mốt phần trăm cổ phần, việc này tương đương với thời địa chủ đã nắm trong tay quyền lực ngang vua chúa. Với lợi thế tuyệt đối này, Trần Gia Bảo làm sao có thể giúp Kiều Phượng Hoa tranh được chức vị chủ tịch kia chứ? Làm sao có thể?
“Chẳng lẽ ngoài y thuật và võ công, Trần Gia Bảo còn là thiên tài trong giới kinh doanh sao?”
Kiều Thanh Nguyên phát hiện thực tế bản thân không hề hiểu rõ Trần Gia Bảo, trong lòng thực sự khiếp sợ. Nghĩ đến khi trước bản thân khẳng định Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ thua, kết quả trong nháy mắt đã bị Trần Gia Bảo làm cho bẽ mặt, trên mặt không khỏi nóng bừng, cực kỳ xấu hổ.
“Được được được, bố đã nói mà, Gia Bảo là cứu tinh của bố con ta, quả nhiên đã giành lại ghế chủ tịch của tập đoàn nhà họ Kiều, ông nội con còn nói với kiểu rất chắc chắn rằng Gia Bảo sẽ thua thôi, làm bố lo lắng mãi.”
Kiều Ngọc Nghi vui mừng cười lớn.
Sắc mặt Kiều Thanh Nguyên càng khó coi hơn, trừng mắt hung tợn nhìn Kiều Ngọc Nghi, thầm mắng con mình hết chuyện để nói hay gì, nhưng vẫn không ngăn lại được sự hiếu kì từ bản thân, nghi ngờ nói: “Theo ông biết thì Toàn Tuấn nắm trong tay 40% cổ phần, cộng thêm cổ phần của mấy tên thủ hạ tâm phúc bên cạnh thì tổng cộng chiếm đến 51% cổ phần, như vậy thì đã có tiếng nói trong tập đoàn rồi, rốt cuộc mấy đứa đã làm cách gì để giành lại vị trí chủ tịch vậy?”
Kiều Thanh Nguyên hiểu rất rõ, cho dù có là ông ta đi nữa, một khi đối diện với tình huống như vậy cũng phải khoanh tay chịu trói, vậy nên mới tò mò với thủ đoạn của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười nhẹ một cái, Kiều Phượng Hoa ngồi bên cạnh đã vui đến nỗi kể hết đầu đuôi những chuyện đã xảy ra vào sáng nay.
“Cái gì? “Tiểu Hoàn Dương Đan”? Hơn nữa giá trị còn ngang với “Cố Tinh Hoàn”? Còn có thể giúp cho giá thị trường của tập đoàn tăng gấp đôi chỉ trong vòng một năm?”
Kiều Thanh Nguyên và Kiều Ngọc Nghi ngớ cả người ra, những thông tin này với họ mà nói không khác gì một quả bom vừa phát nổ!
“Cố Tinh Hoàn”
làm nhà họ Tần lời một khoản to không đếm xuể, nhà họ Kiều sớm đã thèm đỏ cả mắt, cứ mong sao mình cũng được chia một bát nhỏ.
Bây giờ thì hay rồi, Trần Gia Bảo không biết làm sao lại đưa ra “Tiểu Hoàn Dương Đan”, thị trường trước mắt không chỉ không cần phải hoàn toàn chịu sự ảnh hưởng của “Cố Tinh Hoàn”, hơn nữa khi nghe sự phối hợp sử dụng của “Tiểu Hoàn Dương Đan”và “Cố Tinh Hoàn”
sẽ tốt hơn, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là những khách hàng trước kia đã mua “Cố Tinh Hoàn”
rồi thì bây giờ sẽ lũ lượt mua thêm “Tiểu Hoàn Dương Đan”!
Có thể nói rằng “Tiểu Hoàn Dương Đan”
ít nhất có thể giúp nhà họ Kiều lời đến vài chục tỷ.
Bố con Kiều Thanh Nguyên và Kiều Ngọc Nghi ngoại trừ kinh ngạc ra thì vẫn chỉ biết kinh ngạc!
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn trầm trồ của mọi người, Trần Gia Bảo chủ động choàng tay qua chiếc eo thon thả của Kiều Phượng Hoa, ôm cô ta vào lòng.
Kiều Phượng Hoa ngạc nhiên kêu lên, nhớ đến ông nội và bố mình còn đây thì xấu hổ, nhỏ tiếng nói: “Gia Bảo, ông với bố tôi còn đây mà…”
Vừa nói cô ta vừa đưa hai tay lên chắn trước ngực Trần Gia Bảo, muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhướn mày nói: “Ông Kiều, chị Phượng Hoa đã thuận lợi trở thành chủ tịch đầu tiên của tập đoàn Thần Thoại, cũng là tập đoàn của nhà họ Kiều, theo như giao ước thì ông thua rồi, từ nay về sau chị Phượng Hoa đã là người phụ nữ của tôi rồi, người phụ nữ của Trần Gia Bảo có ý kiến gì không?”
Kiều Phượng Hoa vốn dĩ định vùng ra khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, nghe xong những lời anh nói, trong lòng cô bỗng dâng lên sự ngọt ngào, cuối cùng lại dựa hẳn vào lòng Trần Gia Bảo, trên miệng là nụ cười ngọt như mật.