Trần Gia Bảo khẽ cau mày, tuy rằng chuyện này đi ngược lại mong muốn của anh, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng quyến luyến mình của Kiều Phượng Hoa, không nỡ để cô ta đau lòng, không khỏi âm thầm thở dài cười nói: “Phượng Hoa, tôi hứa với cô.”
“Gia Bảo, cảm ơn anh.”
Hai mắt Kiều Phượng Hoa bày ra vẻ tràn đầy cảm động. Cô ta chủ động ôm lấy cổ Trần Gia Bảo, hơi hơi ngẩng đầu lên, một bộ dáng đầy mê hoặc lòng người.
Tim Trần Gia Bảo phút chốc đập thình thịch, không kìm lòng được mà hôn xuống.
Nhất thời, trong phòng làm việc hiện lên một màn xuân tình.
Buổi trưa trong biệt thự nhà họ Kiều.
“Bố, từ lúc Phượng Hoa rời đi sáng nay, mí mắt phải của con cứ giật giật, con bé sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Kiều Ngọc Nghi ngồi ở sô pha đối diện, chén chè Phổ Nhĩ trên bàn đã nguội từ lúc nào.
Kiều Thanh Nguyên nhấp nhẹ ngụm trà thơm, bình thản nói: “Có Trần Gia Bảo đi cùng, Phượng Hoa chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chẳng qua vị trí chủ tịch tập đoàn sợ là đã bị Toàn Tuấn lấy mất rồi.”
Kiều Ngọc Nghi sửng sốt nói: “Không thể nào, có chỉ thị của bố, hơn nữa bố còn chuyển nhượng cổ phần trong tay cho Phượng Hoa, chú hai làm sao còn có thể lấy được vị trí chủ tịch tập đoàn đó?”
“Không phải, con đã xem tài liệu trên bàn chưa?”
Kiều Thanh Nguyên bĩu môi, ở trên bàn trà trước mặt ông ta đặt một số tài liệu, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay bố đã cho người âm thầm điều tra, Toàn Tuấn đã mua đủ cổ phiếu trên thị trường, hơn nữa gộp với những người thân tín của nó ở trong tập đoàn, cổ phần đã lên đến hơn năm mươi mốt phần trăm, đã đủ để nó tiếp tục giữ chức vị chủ tịch đó.”
“Cái gì?”
Kiều Ngọc Nghi khiếp sợ “Soạt!”
một cái đứng phắt dậy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú hai như vậy thật quá quắt. Bí mật thâu tóm nhiều cổ phiếu như vậy, xem ra là đã tính kế từ lâu.”
Khóe miệng Kiều Thanh Nguyên lại nhếch lên mãn nguyện cười, nói: “Ở nhà họ Kiều chúng ta, chỉ có thể có một người tồn tại.
Tuy rằng bố rất yêu thương Phượng Hoa, nhưng trên thương trường đầy rẫy những mưu mô lừa lọc. Phương thức của Toàn Tuấn cho dù có đê hèn, nhưng nó có thể bước được đến tận bây giờ, thực lòng mà nói bố rất vui mừng. Vị trí chủ tịch tập đoàn nhà họ Kiều cũng không phải không thể giao cho nó.”
Có thể nhìn ra được tâm trạng Kiều Thanh Nguyên đang rất tốt.
Trong lòng Kiều Ngọc Nghi thực sự không cam tâm, đột nhiên ông ta nghĩ tới Trần Gia Bảo, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nói: “Con cảm thấy không có gì là chắc chắn cả. Có Gia Bảo ở đó, nói không chừng vẫn là Phượng Hoa giành được vị trí chủ tịch kia.”
“Không thể, tuyệt đối không có khả năng!”
Kiều Thanh Nguyên thậm chí không cần suy nghĩ, liên tục lắc đầu nói: “Trần Gia Bảo là người, không phải là thần. Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có chuyện bản thân không làm được. Toàn Tuấn nắm trong tay năm mươi mốt phần trăm cổ phần tập đoàn, đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, ngay cả Trần Gia Bảo cũng không thể xoay chuyển được. Nói chung lần đánh cược này cậu ta chắc chắn sẽ thua. Hiện tại bố phải ngẫm nghĩ cho kỹ xem nên đưa ra với Trần Gia Bảo điều kiện gì để có lợi nhất cho nhà họ Kiều chúng ta, ha ha!”
Kiều Thanh Nguyên đắc ý cười ha ha đứng lên.
Kiều Ngọc Nghi lắc đầu, trong lòng tràn đầy thất vọng.
“Ông Kiều, đáng tiếc quá khiến ông phải thất vọng rồi.”
Đột nhiên từ bên ngoài sảnh lớn của biệt thự vang lên một âm thanh sang sảng.
Kiều Thanh Nguyên cùng Kiều Ngọc Nghi nhất thời bị chấn động, vội vàng ngoảnh ra nhìn về phía cửa.
Chỉ nhìn thấy Trần Gia Bảo nắm tay Kiều Phượng Hoa bước vào trong sân. Kiều Phượng Hoa đi phía sau Trần Gia Bảo, vẻ mặt ngượng ngùng cùng vui mừng.