Lê Thanh Vân nhanh chóng rời ra khỏi lồng ngực Trần Gia Bảo đứng lên, hai má ửng đỏ, trong lòng càng thêm xấu hổ. Cô ta vừa sửa sang lại quần áo, vừa yêu kiều đỏ mặt nói: “Được, chị đây sẽ chống mắt chờ xem, đến lúc đó đừng lại chỉ có mỗi mã ngoài là được.”
Dứt lời, Lê Thanh Vân quay sang nháy mắt với Trần Gia Bảo, xoay người bước chân ra ngoài.
Nhìn vào bóng dáng uyển chuyển đong đưa của Lê Thanh Vân, khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên mỉm cười, lẩm bẩm: “Người phụ nữ thú vị, cô ta tự nhận là thư ký riêng của mình, hiện tại thật mong chờ tập đoàn Gia Vy sớm được thành lập.”
Chờ sau khi ban giám đốc giải tán, Trần Gia Bảo đi đến văn phòng chủ tịch.
Phòng làm việc của chủ tịch rất rộng rãi, được trang trí vô cùng thanh nhã, có một vài cây xanh được bày trí ở giữa đem đến cảm giác tràn đầy sức sống, mà phía trước là những ô cửa kính trong suốt cao từ sàn lên trần nhà, khiến cho phòng làm việc tràn ngập ánh sáng.
Lúc này, Kiều Phượng Hoa đang ngồi sau bàn làm việc, mắt nhắm nghiền im lặng. Nghe thấy tiếng có người bước vào, cô ta vô thức mở mắt, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Gia Bảo, anh tới rồi.”
Tiếp sau đó, Kiều Phượng Hoa đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, lao vào vòng tay Trần Gia Bảo, không hề có ý định giải thích. Cô ta vươn hai tay vòng qua cổ Trần Gia Bảo, chủ động trao một nụ hôn ngọt ngào lên môi anh, biểu hiện cho lòng biết ơn và tình yêu say đắm của cô ta dành cho Trần Gia Bảo.
Sau nụ hôn nồng nhiệt kéo dài gần mười phút. Lúc hai người tách ra mới phát hiện cả hai đã đi chuyển từ cửa văn phòng đến tận cửa sổ kính lớn. May mà đây là tầng cao nhất, nhìn từ đường phố bên dưới rất khó thấy được tình hình bên trong.
Hai tay Kiều Phượng Hoa vẫn ôm chặt lấy cánh tay Trần Gia Bảo, cả người giống như muốn dán chặt lên người Trần Gia Bảo.
Sắc mặt cô ta phiếm màu hồng đào, nóng đến muốn bốc hỏa, chân mày đượm tình ý, ngọt ngào nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh.
Nếu không nhờ có anh, hôm nay Phượng Hoa sẽ lại tay không về nhà, đến lúc đó ông nội nhất định sẽ lại chê cười em.”
Tình huống ngày hôm nay cực kì nguy hiểm, gần như có thể nói rằng đã định sẵn cục diện là thất bại. Nếu không nhờ có Trần Gia Bảo, Kiều Phượng Hoa thật sự sẽ thua không còn một mảnh giáp. Vì vậy điều này càng làm cho Kiều Phượng Hoa biết ơn Trần Gia Bảo.
“Cô là người phụ nữ của tôi, đây là những việc tôi nên làm, không cần khách sáo. Từ nay về sau tôi sẽ che chở bảo vệ cho cô.”
Trần Gia Bảo cong khóe miệng nở một nụ cười ấm áp.
“Gia Bảo, anh thật tốt!”
Kiều Phượng Hoa cười càng ngọt ngào hơn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, lập tức hỏi: “Phải rồi, anh nghĩ như thế nào về việc dùng chính thân tín của chú hai tôi để đối phó lại với ông ấy?”
Trần Gia Bảo ôm lấy eo Kiều Phượng Hoa, nhìn qua cửa kính lớn thấy người đi bộ dưới đường nhỏ như kiến, trong lòng dâng lên hào khí, nói: “Có một vị vĩ nhân đã từng nói, trong đấu tranh, phải đoàn kết kẻ thù phụ để chống lại kẻ thù chính. Sự thật chứng minh những câu nói này quả thật rất hợp lý.”
“Gia Bảo, anh là giỏi nhất!”
Kiều Phượng Hoa cười ngọt ngào, trong lòng chợt nghĩ tới một vấn đề, lo lắng hỏi: “Mặc dù tôi đã bãi bỏ toàn bộ chức vụ ở tập đoàn của chú hai, nhưng với tính cách có thù tất báo của ông ấy, nhất định sẽ không cam tâm.
Hơn nữa với những mối quan hệ của ông ấy ở thành phố này, cho dù không tham dự vào công việc nội bộ của tập đoàn, ông ấy cũng hoàn toàn có thể ngóc đầu dậy. Ài, may mà bên cạnh có anh, nếu không một mình Phượng Hoa nhất định không ứng phó được.”
Kiều Phượng Hoa phát hiện ra, tuy rằng cô ta lớn tuổi hơn Trần Gia Bảo nhưng càng ngày lại càng phụ thuộc vào anh hơn.
“Đừng lo lắng, tôi cam đoan rằng từ nay về sau Kiều Toàn Tuấn vĩnh viễn sẽ không thể trở thành mối đe dọa đối với cô.”
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Gia Bảo lóe lên sát ý lạnh lùng.
Kiều Phượng Hoa vùi đầu vào lồng ngực Trần Gia Bảo, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Trần Gia Bảo, một loại cảm giác an toàn tự nhiên nảy sinh, nhẹ giọng nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh. Nhưng mong anh có thể tha mạng cho chú ấy, dù nói thế nào chú ấy cũng là chú hai của tôi.”