“Không có gì, không có gì.”
Tạ Anh Dũng cười khà khà, trong lòng có chút xấu hổ. “Thực phẩm chức năng”
là ý tưởng của Trần Gia Bảo, ông ta chỉ có nhiệm vụ lặt vặt. Không chỉ có thể nhận được dự án “Thực phẩm chức năng”
mà nhân cơ hội này còn thiết lập được quan hệ với nhà họ Kiều. Như vậy, đối với việc mở rộng thế lực nhà họ Tạ ở thành phố này chỉ có lợi chứ không có hại!
Cho nên, nói đúng ra, Tạ Anh Dũng mới là chiếm được lợi lớn.
Sau đó, Tạ Anh Dũng lặng lẽ kéo Trần Gia Bảo sang một bên, dặn dò Trần Gia Bảo nhớ quay lại cùng Tạ Cẩm Tú, sau đó xin phép rời đi.
Trần Gia Bảo trở thành cố vấn chủ tịch tập đoàn Thần Thoại, nhưng mà cũng phải nói đến, anh không quan tâm gì tới những nội dung tiếp theo trong cuộc họp.
Đúng lúc này Lê Thanh Vân đứng dậy, mỉm cười nói: “Cố vấn Gia Bảo, tôi nghĩ hay là chúng ta đi thảo luận một chút những vấn đề liên quan đến sự hợp tác “Thực phẩm chức năng”, cố gắng ký hợp đồng càng sớm càng tốt.”
Ngay lập tức, ánh mắt của những người còn lại đều sáng lên. Có thể nói, “Thực phẩm chức năng”
là sản phẩm chăm sóc sức khỏe tương lai sẽ nổi lên trong thị trường, thu về một món tiền khổng lồ. Bây giờ Lê Thanh Vân lại chủ động mở miệng, thật không có gì có thể tốt hơn.
Kiều Phượng Hoa cười nói: “Gia Bảo, “Thực phẩm chức năng”
mới là ưu tiên hàng đầu, để tôi tìm cho hai người một văn phòng yên tĩnh, đảm bảo không ai quấy rầy hai người.”
“Được.”
Trần Gia Bảo nhìn lại Lê Thanh Vân, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Trần Gia Bảo đã từng nhìn thấy rất nhiều những cô gái xinh đẹp, ánh mắt và óc thẩm mỹ đã được trau dồi từ lâu. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Lê Thanh Vân, anh không thể không thừa nhận rằng Lê Thanh Vân hoàn toàn có thể được gọi là một mỹ nữ thực sự. Trên khuôn mặt trắng nõn không có bất kỳ khuyết điểm nào, đường nét tinh xảo tựa hồ ly mới có, khuôn mặt xinh đẹp được phủ một lớp phấn mỏng, càng làm rung động lòng người.
Mặc dù Kiều Phượng Hoa đã là nữ thần vô cùng tuyệt vời, nhưng mà ngoại hình của Lê Thanh Vân không hề thua kém Kiều Phượng Hoa.
Hơn nữa, Trần Gia Bảo cảm thấy Lê Thanh Vân nhìn có chút quen mắt, nhưng cụ thể đã nhìn thấy ở đâu thì trong chốc lát không thể nghĩ ra được.
Như nhìn thấy được sự nghi ngờ của Trần Gia Bảo, Lê Thanh Vân cười bí hiểm nói: “Cố vấn Gia Bảo, xin mời.”
Trần Gia Bảo gật đầu, cùng đi ra bên ngoài.
Hai người đi cạnh nhau trên hành lang, đột nhiên trên mũi Trần Gia Bảo không ngừng phảng phất mùi hương hoa lan rất nhẹ.
Anh biết đây là mùi thơm cơ thể truyền đến từ trên người Lê Thanh Vân, trong lòng không khỏi rung động.
Không bao lâu sau, hai người đã tới một căn phòng vô cùng rộng rãi. Lê Thanh Vân lấy tài liệu ra, cùng Trần Gia Bảo thảo luận về việc hợp tác của “Thực phẩm chức năng”
Kỳ thực nói thẳng ra thì vấn đề này không có gì để bàn cãi, bởi dự án “Thực phẩm chức năng”
này ban đầu là do Trần Gia Bảo cung cấp, tất cả mọi việc đều là do Trần Gia Bảo lên kế hoạch, xác định rằng nhà họ Tạ chịu trách nhiệm sản xuất, còn tập đoàn nhà họ Kiều… À không, là tập đoàn Thần Thoại, phụ trách việc xúc tiến bán hàng, Trần Gia Bảo đảm nhận việc ngồi đếm tiền.
Sau khi hoàn thành xong việc ký hợp đồng, Lê Thanh Vân đứng dậy, chủ động vươn cánh tay mảnh mai ra, cười nói: “Giám đốc Gia Bảo, rất hân hạnh được làm việc với anh.”
Trần Gia Bảo nắm lấy bàn tay Lê Thanh Vân, vừa cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, vừa sửa lại: “Tôi chỉ là cố vấn chủ tịch.”