“Đừng sợ, có tôi đây.”
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Phượng Hoa, ôm cô ta vào trong lồng ngực, trong mắt lại lóe lên một tia sắc bén.
Nếu không phải anh đưa Kiều Phượng Hoa đi, e rằng vừa rồi Kiều Phượng Hoa đã chết rồi, vụ tai nạn xe cộ này nhìn thì như là ngoài ý muốn, nhưng dù là thời gian hay địa điểm thì vụ tai nạn này cũng đầy bí ẩn.
Phòng họp cổ đông của tập đoàn Kiều Thị.
Mọi người đã ngồi sẵn hai bên bàn họp.
Họ đều nắm giữ các chức vụ quan trọng khác nhau trong tập đoàn Kiều Thị, đồng thời cũng là cổ đông của tập đoàn Kiều Thị, điều quan trọng nhất là hầu hết họ đều là người có quan hệ gần gũi với Kiều Toàn Tuấn!
Lúc này, họ đang bàn bạc với nhau.
“Ông Kiều rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Vậy mà lại đi giao chiếc ghế chủ tịch cho Kiều Phượng Hoa, cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, còn non nớt, lại còn là con gái, ông Kiều cho cô ta nắm giữ khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng của tập đoàn Kiều Thị như vậy chẳng lẽ ông ấy không sợ tập đoàn Kiều Thị sẽ sụp đổ trong tay cô ta sao?”
“Đúng thế, đúng thế, chủ tịch Kiều Toàn Tuấn đã nắm quyền điều hành tập đoàn Kiều Thị gần mười năm và đã nỗ lực hết mình.
Dưới sự lãnh đạo của ông ấy, tập đoàn Kiều Thị đạt được quy mô lớn như bây giờ. Mọi người đều tin tưởng vào khả năng của Kiều Toàn Tuấn. Mặt khác, Kiều Phượng Hoa chưa có bất kỳ đóng góp nào cho tập đoàn Kiều Thị, vậy mà cô ta lại được trực tiếp trở thành chủ tịch. Chuyện này… chuyện này sao có thể khiến mọi người đồng ý chứ?”
“Không sai, không sai, bây giờ cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi vậy mà Kiều Phượng Hoa còn chưa tới. Rõ ràng là xem thường chúng ta? Dù sao thì tôi sẽ kiên quyết phản đối Kiều Phượng Hoa làm chủ tịch.”
Kiều Toàn Tuấn ngồi vắt chéo chân, ông ta đang ngồi với tư cách là chủ tịch, lắng nghe bình luận của mọi người xung quanh, trong lòng tràn đầy tự hào.
“Bây giờ, Kiều Phượng Hoa chắc đã chết rồi nhỉ? Vốn dĩ còn nghĩ rằng Kiều Ngọc Nghi sẽ đến cùng với Kiều Phượng Hoa. Kết quả là Trần Gia Bảo đến tiễn cô ta, còn Kiều Ngọc Nghi thì giữ được một mạng. Nhưng nếu như Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa cùng chết trong vụ tai nạn đó thì càng tốt, cũng coi như đây là một vụ trả thù.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Toàn Tuấn càng kích động, ho nhẹ một cái rồi nói: “Mọi người yên lặng một chút, để tôi nói vài câu.”
Bỗng nhiên, cả phòng họp yên tĩnh lại, và ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Kiều Toàn Tuấn.
Kiều Toàn Tuấn khẽ nở một nụ cười, nói: “Tôi nghĩ mọi người đều đã biết, bố của tôi đã đưa ra yêu cầu là để Kiều Phượng Hoa làm chủ tịch thay tôi. Tuy rằng tôi bắt buộc phải rời đi vị trí hiện tại nhưng thân là một người chú, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ công việc của Phượng Hoa.”
“Không, không, không, chủ tịch Kiều, mọi người đều tin tưởng ông, nếu ông rời đi, mọi người chúng tôi cũng sẽ từ chức ngay lập tức.”
“Không sai, trước tiên không nói đến những thứ khác. Bây giờ hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi vậy mà Kiều Phượng Hoa vẫn chưa đến. Tôi nghĩ cô ta muốn thị uy với chúng tôi, thân là những người cổ đông của tập đoàn Kiều Thị làm sao chúng tôi có thể để một người như vậy trở thành chủ tịch của tập đoàn Kiều Thị? Tôi có kiến nghị, nếu Kiều Phượng Hoa đến muộn, mọi người sẽ biểu quyết giơ tay loại bỏ Kiều Phượng Hoa khỏi chức vụ chủ tịch, cho dù ông Kiều có ở đây thì cũng không thể nói gì.”
“Đúng vậy, không sai, nếu Kiều Phượng Hoa đến muộn, mọi người sẽ cùng nhau bỏ phiếu loại Kiều Phượng Hoa ra khỏi vị trí chủ tịch và để ông Kiều Toàn Tuấn tiếp tục làm chủ tịch!”
Đôi mắt của Kiều Toàn Tuấn sáng lên, ông ta nghĩ rằng Kiều Phượng Hoa đã chết trong vụ tai nạn xe hơi, vì cô ta đã chết nên chắc chắn không có cách nào có thể đến đây được, vì vậy ông ta giả vờ thở dài và nói: “Tôi đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Phượng Hoa nên cũng hiểu được, cô bé sao dám thị uy với mọi người chứ, có lẽ cô bé còn nhỏ, chưa từng tham gia cuộc họp cổ đông lớn như vậy nên có chút sợ hãi.
Vì tất cả mọi người đều đang tức giận, nên tôi cũng không muốn ngăn cản mọi người, nên nếu Kiều Phượng Hoa đến muộn thì mọi người hãy dùng quyền lực của hội đồng quản trị để cùng nhau biểu quyết loại bỏ Kiều Phượng Hoa khỏi chức vụ chủ tịch, tôi tin rằng bố tôi sẽ không còn gì để nói.”
“Đúng là chuyện cười, ai nói Phượng Hoa sợ không dám đến vậy?”