Trần Gia Bảo cười rất vui vẻ, đột ngột ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hương Giang, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngon ngọt của Hương Giang dưới ánh lửa rực cháy.
Hương Giang là một sát thủ, còn là một sát thủ quyến rũ tàn nhẫn, cô ta giống như một con rắn độc đầy sắc thái, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Thế nhưng vào lúc này lại giống như tảng băng bị tan chảy, cả người Hương Giang trở nên nóng rực, cô ta vặn vẹo thân thể, đắm chìm trong nụ hôn của Trần Gia Bảo. Nội tâm cũng đang vỡ òa trong hạnh phúc.
Trong lúc cả hai đang đắm mình trong nụ hôn nồng cháy thì đột nhiên điện thoại lại đổ chuông.
Trần Gia Bảo buông Hương Giang ra, anh lấy điện thoại di động ra. Nhìn thấy người gọi đến là Kiều Phượng Hoa, trên môi anh nở một nụ cười, ấn trả lời cuộc gọi.
“Cảm ơn anh, Gia Bảo, chuyện anh tới nhà họ Trác, bố tôi đã kể cho tôi nghe rồi.”
Ngay lập tức đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vui vẻ của Kiều Phượng Hoa.
“Phượng Hoa, chúng ta đều là người một nhà, đây là việc tôi nên làm.”
Trần Gia Bảo biết cô ta vui mừng như vậy cũng bởi vì anh đã khiến cho nhà họ Trác hủy hôn, giải quyết việc chung thân đại sự mà Kiều Phượng Hoa luôn nghĩ tới.
Đầu bên kia điện thoại Kiều Phượng Hoa nghe thấy Trần Gia Bảo coi mình như ruột thịt thân thích của mình, trong lòng rất đỗi vui mừng, đột nhiên lại trở nên thận trọng nói: “Đúng rồi, Gia Bảo, ngày mai bố tôi định để tôi đến tập đoàn họ Kiều nhận chức chủ tịch tập đoàn. Nhưng tôi lại có hơi thiếu tự tin, anh có thể đi cùng tôi không?”
“Có thể.”
Trần Gia Bảo vui vẻ đồng ý.
“Thật tốt quá!”
Kiều Phượng Hoa hoan hô một tiếng: “Vậy sáng mai anh tới nhà tìm tôi nhé, hẹn gặp lại sau.”
Sau khi Trần Gia Bảo cúp điện thoại, ở trên khuôn mặt tinh xảo của Hương Giang vẫn còn hai rặng mây hồng, nhớ lại nụ hôn vừa rồi với Trần Gia Bảo, ánh mắt cô ta vẫn mang theo một tia si mê, hỏi: “Có chuyện gì vậy, chủ nhân?”
“Phượng Hoa bảo tôi ngày mai đi cùng đến tập đoàn nhà họ Kiều. Có lẽ cô ta lo lắng rằng Kiều Toàn Tuấn sẽ âm thầm sai người tới ngáng chân.”
Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Anh Dũng ở thành phố Hòa Bình bên kia, cười nói: “Bố vợ, dạo này thế nào?”
Tạ Cẩm Tú đã trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo, và việc anh gọi ông ta là ‘bố vợ’ cũng không phải là một chuyện thiệt thòi gì.
“Gia Bảo? Sao đột nhiên lại nhớ tới mà gọi điện thoại cho tôi?”
Tạ Anh Dũng nhận được cuộc gọi của Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lại lập tức bất mãn nói: “Lại nói hai tháng nay cậu cũng chẳng thèm về thăm một chuyến, đi tỉnh liền đi một mạch luôn. Cậu không biết chứ, mấy ngày nay Cẩm Tú chẳng màng ăn uống chỉ vì cậu. Còn cậu giờ lại ở nơi nào đứng núi này trông núi nọ rồi đúng không? Tôi nói cậu hay, mặc dù nhà họ Tạ chúng tôi không phải là một gia đình giàu có bậc nhất, nhưng người nhà họ Tạ không phải muốn bắt nạt là có thể bắt nạt … “
Sau khi nghe thấy Tạ Cẩm Tú, ánh mắt của Trần Gia Bảo dịu lại, sau đó lập tức cắt ngang lời huyên thuyên của Tạ Anh Dũng, anh lãnh đạm nói: “Nhà họ Tạ không phải luôn muốn mở thị trường ở tỉnh lỵ sao? Xem ra sự giúp đỡ của một mình nhà họ Tần còn chưa đủ, tôi cho ông thêm một món lời nữa, có muốn không?”
“Để tôi nói cho cậu biết Cẩm Tú nhà chúng tôi từ nhỏ đã… Đợi chút, cậu nói cái gì, cho tôi một món lời sao?”
Tạ Anh Dũng lập tức dỏng tai lên, trong lòng bùng lên một tia phấn khích.
“Tiểu Hoàn Dương Đan”
của Trần Gia Bảo đã khiến cho nhà họ Tạ thu thập được một số lượng lớn võ sư, khiến nhà họ Tạ trở thành một dòng họ võ lâm, còn có “Cố Tinh Hoàn”
do Trần Gia Bảo cung cấp giúp cho nhà họ Tạ kiếm được một bộn tiền lớn.
Nếu Trần Gia Bảo cung cấp thêm một món lời khác nữa, thế lực và nền tảng của nhà họ Tạ chắc chắn sẽ được nâng cấp lên một cấp độ khác.
Tạ Anh Dũng không kiềm chế được mà vui vẻ.
Trần Gia Bảo cười nói kế hoạch ra của mình.