Chỉ nghe thấy một tiếng “phốc”, kẻ vừa rồi còn mang bộ dáng phong nhã thuyết phục Trần Gia Bảo đầu hàng đã ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Trước khi chết, anh ta còn đang nghĩ: “Tại sao, tại sao Trần Gia Bảo lại to gan như vậy, dám đối đầu với Quỷ Y Môn?”
Đáng tiếc, anh ta sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời!
Trần Gia Bảo không thèm liếc nhìn Phương Mặc Hàn một cái, quay người đi về phía trước.
Khi bước đến ghế sô pha, Hương Giang đỏ mặt, sùng bái nói: “Chủ nhân, vừa rồi anh trông thật đẹp trai.”
“Ha.”
Trần Phi Ngọc ngẩng mặt lên trời cười nhẹ một tiếng, cưng chiều mà xoa xoa mái tóc đỏ của Hương Giang, vừa đi ra ngoài vừa nhàn nhạt nói: “Bất cứ ai là nhân viên của Quỷ Y Môn quanh biệt thự này đều giết không tha!”
“Vâng, chủ nhân!”
Hương Giang hào hứng đáp lại, liếm liếm môi, đôi mắt nóng rực.
Trần Gia Bảo hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh của Hương Giang. Cô ta là sát thủ hàng đầu trong danh sách Thiên Lang, dù là thân thủ hay súng ống đều vô cùng tài giỏi. Giờ còn luyện tập “Quy nguyên độc kinh”. Dù có gặp phải đối thủ ngang tầm vẫn hoàn toàn bất khả chiến bại.
Vì vậy, Trần Gia Bảo tin rằng chỉ cần một mình Hương Giang cũng đủ để giết tất cả các thành viên của Quỷ Y Môn ở đây.
Trần Gia Bảo bước ra khỏi đại sảnh, xuyên qua sân hướng ra bên ngoài biệt thự. Mặc dù có gặp phải một vài đệ tử của Quỷ Y Môn đến ngăn cản, nhưng bọn chúng chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị vài nhát kiếm của Trần Gia Bảo giết chết, mở ra một đường bằng phẳng nhẹ nhàng để anh đi qua.
Khi đi đến chiếc Bentley phiên bản giới hạn bên đường, Trần Gia Bảo dựa vào cửa sổ mà rơi vào trầm tư, từ từ tiêu hóa tin tức của Quỷ Y Môn.
Trong biệt thự phía sau anh, một cuộc thảm sát đang được diễn ra. Hết tên này đến tên khác, đệ tử của Quy Y Môn bị Hương Giang giết chết không một tiếng động.
Chẳng mấy chốc, cả bầu trời đêm bắt đầu đậm mùi máu tươi.
Đêm nay nhất định sẽ là một đêm đầu rơi đầy đất, máu chảy thành sông.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có tiếng hét vô cùng thảm thiết, nghe còn có vẻ như không thể ngờ tới. Ngay sau đó, toàn bộ biệt thự sang trọng bùng cháy trong ngọn lửa dữ dội, toàn bộ bầu trời đêm bị nhuộm thành một màu đỏ rực.
Chỉ mấy phút sau, Hương Giang xuất hiện trong chiếc áo gió màu đỏ, quay lưng về phía đống lửa mà bước ra khỏi biệt thự, thân thể sạch sẽ không dính chút máu.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt trắng nõn của cô ta càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Cô ta đến trước mặt Trần Gia Bảo, kính cẩn nói: “Chủ nhân, tổng cộng có 52 người, tất cả đã bị giết.”
“Tốt.”
Hương Giang chợt nhớ ra điều gì đó, lo lắng nói: “Chủ nhân, thực lực của Quỷ Y Môn quả thật mạnh mẽ khủng bố như vậy, chúng ta… có nên tạm thời tránh ra rìa không?”
Trần Gia Bảo cười cười, ngọn lửa rừng rực sau lưng “bùng”
một cái, ánh lửa càng trở nên chói mắt. Anh cười ha ha, kiêu ngạo nói: “Vì sao cô muốn tránh ra rìa? Trong mắt tôi, cả thế giới đều luôn ở trong tầm mắt. Quỷ Y Môn này chỉ là một chướng ngại vật trên đường tới đích đến mà thôi. Còn chẳng đủ để tôi xem trọng.”
“Chủ nhân, Hương Giang sẽ luôn theo anh, theo chủ nhân chinh chiến thiên hạ.”
Ánh mắt Hương Giang vô cùng si mê, lúc này đã hoàn toàn bị phong thái của Trần Gia Bảo áp đảo.