Quỷ Y Môn vốn có bốn gia tộc lớn là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Nhưng bây giờ, gia tộc duy nhất đến cướp “Thiên Hành Cửu Châm”
chỉ còn có đệ tử của nhà họ Phương mà thôi.
Trần Gia Bảo chẳng có chút nghi ngờ gì vì một khi ba gia tộc lớn khác của Quỷ Y Môn biết rằng anh có “Thiên Hành Cửu Châm”, họ nhất định sẽ tranh giành nó. Đến lúc đó sẽ phải đối mặt với toàn bộ sức mạnh của Quỷ Y Môn, tình hình chắc chắn so với bây giờ còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần!
Hơn nữa, ngoài “Quỷ Y Môn”
còn có một “Minh Phủ”
bí ẩn hơn cả, nếu “Minh Phủ”
cũng tham gia cuộc chiến giành “Thiên Hành Cửu Châm”
thì tình hình sẽ càng thêm hiểm hóc!
Hiện tại vấn đề của nhà họ Phương đã gần trong gang tấc, Quỷ Y Môn là một mối đe dọa lớn, còn có cả Bùi Thanh Phong đang nhìn như hổ rình mồi từ thế giới ngầm của tỉnh Phú Thọ bên cạnh. Cộng thêm cả “Minh Phủ”
– một tổ chức không biết là thù hay là bạn, thậm chí còn chưa chịu ra mặt.
Có thể nói Trần Gia Bảo hiện tại nhìn thì có vẻ như một đường không trở ngại, nhưng trên thực tế lại bị vây bổ tứ phía.
Ngay cả một người có trái tim kiên định giống như Trần Gia Bảo, đột nhiên nghĩ đến những tình huống như vậy cũng không khỏi đau đầu. Anh vươn tay xoa xoa thái dương, cười khổ nói với chính mình: “Quả nhiên là người vô học thì vô tội còn người tài giỏi lập nên công trạng thì lại bị khép tội. Không nghĩ tới “Thiên Hành Cửu Châm”
lại đem tới cho mình một rắc rối lớn như vậy.
Trước đó còn nghĩ rằng tối nay sẽ giải quyết được vấn đề của Quỷ Y Môn, nhưng lại không biết rắc rối thực sự mới chỉ đang bắt đầu thôi.
Hai mắt Phương Mặc Hàn sáng lên, tưởng rằng Trần Gia Bảo đang sợ hãi nên không khỏi cảm thấy đắc ý, anh ta đứng thẳng người mà nói: “Trần Gia Bảo, nói thật, cho dù thực lực anh có mạnh mẽ đến đâu, nhưng nếu tối nay anh không tới, tôi thật sự sẽ thực hiện những kế hoạch vừa rồi. Bắt cóc Kiều Phượng Hoa sau đó bày bố thiên la địa võng. Anh sẽ còn lại mấy phần thắng?”
Trần Gia Bảo trầm ngâm một lúc sau đó mỉm cười đáp: “Hai bậc thầy bậc tối cao, hai sát thủ top mười trong danh sách Thiên Lang, hơn năm mươi tay súng bắn tỉa, xung quanh còn nhiều loại mìn, bom và bệ phóng tên lửa. Đội hình này quả thực rất mạnh, nó đúng là có thể mang đến cho tôi một mối đe dọa nhất định. Tất nhiên, cũng chỉ là một mối đe dọa mà thôi.
Anh phải biết rằng đối với kẻ có sức mạnh thì mọi âm mưu thủ đoạn đều chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng, dù có thực sự bước vào cái lưới mà anh giăng ra, tôi tin rằng vẫn có thể giết chết bậc thầy tối cao của Quỷ Y Môn các người, lấy đầu Phương Mặc Hàn anh!”
Trần Gia Bảo quát to một tiếng. Ánh mắt anh rất kiên định, cả người toát ra vẻ tự tin không gì sánh kịp.
Hai mắt Hương Giang óng ánh nước, khóe miệng đầy ý cười, cô ta càng chăm chú mát xa cho Trần Gia Bảo.
Hô hấp Phương Mặc Hàn lập tức đình trệ, tuy rằng anh ta cảm thấy Trần Gia Bảo chỉ là đang mạnh miệng, nhưng hiện tại anh ta giống như khúc cá còn Trần Gia Bảo lại là một con dao. Anh ta thật sự không dám phản bác trước mặt Trần Gia Bảo, đành phải gật đầu nói: “Phải thừa nhận thực lực của anh đúng là ngoài sức tưởng tượng. Còn có thuộc hạ là Hương Giang có kỹ năng điêu luyện như vậy, quả thực có thể sống sót trong thiên la địa võng của tôi.
Thế nhưng tôi chỉ là một đệ tử nhánh phụ của nhà họ Phương. Hậu duệ chân chính của gia tộc họ Phương mạnh hơn tôi gấp mấy lần, tài nguyên có thể sử dụng cũng mạnh hơn tôi gấp mười lần. Nếu là hậu duệ của nhà họ Phương, ngay cả khi cả nhà họ Phương cùng dùng hết sức để đối phó với anh, anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Hơn nữa Quỷ Y Môn cũng không chỉ có nhà họ Phương, nếu tin tức anh biết “Thiên Hành Cửu Châm”
được tung ra, ba gia tộc còn lại của Quỷ Y Môn chắc chắn sẽ tham gia tranh giành “Thiên Hành Cửu Châm”
mà không do dự. Đến lúc đó, đối mặt với toàn bộ sức mạnh của Quỷ Y Môn, anh nghĩ mình có bao nhiêu phần thắng?”
“Cho nên?”
Trần Gia Bảo sờ sờ cằm.
Có kịch hay rồi!