“Một đám gà đất chó ngói mà dám làm loạn trước mặt tao á?”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo bước về phía Mục Lương Huy, bước chân anh không nhanh không chậm nhưng lại mang đến cho anh ta một loại áp lực tâm lý rất lớn.
Khó khăn lắm Mục Lương Huy mới bò dậy được, thấy Trần Gia Bảo đi về phía mình, anh ta lập tức run lên, hai chân mềm nhũn rồi lại ngã khuỵu xuống đất, giọng điệu khiếp sợ: “Mày… mày đừng qua đây… tao… tao…”
Mục Lương Huy đã thực sự bị Trần Gia Bảo dọa sợ, trước đây anh ta đã từng hô mưa gọi gió trong trường học thành quen rồi.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người dũng mãnh và giỏi đánh đấm như Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo làm như không nghe thấy gì, vẫn bước từng bước về phía Mục Lương Huy, sau khi bước đến trước mặt anh ta, vẻ khinh thường trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn. Anh vươn tay ra túm lấy tóc Mục Lương Huy, nâng cả người anh ta lên.
Mục Lương Huy cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí anh ta có thể nghe thấy tiếng tóc mình đang đứt phừn phựt, đau đến mức ngũ quan cũng bắt đầu méo mó.
“Không phải mày nói muốn đánh tao đến chết sao? Còn nói muốn làm nhục phụ nữ của tao trước mặt tao cơ mà?”
Giọng Trần Gia Bảo không hề lớn, nhưng cả căn phòng bao vẫn có thể cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh tỏa ra từ đó.
Mục Lương Huy rùng mình, nếu sớm biết Trần Gia Bảo giỏi đánh đấm như vậy, đánh chết anh ta cũng không dám đến chọc giận Trần Gia Bảo. Mục Lương Huy vội vàng khóc lóc van xin: “Trần… không, đại ca, tôi sai rồi. Tôi chỉ đùa thôi, anh tha cho tôi được không?”
Ánh mắt Trần Gia Bảo hiện lên một vẻ khinh thường, anh nói: “Lúc đắc thế thì muốn dùng quyền thế áp bức tao, bây giờ thất thế rồi lại quỳ xuống xin tao tha mạng. Loại tiểu nhân trước thì hùng hổ sau thì khúm núm không hề có chút tiền đồ gì như mày, tao nói mày là kẻ mặt người dạ thú, bây giờ mày đã phục chưa?”
“Tôi… tôi…”
Mục Lương Huy khẽ nhếch môi, một khi anh ta thừa nhận mình là kẻ mặt người dạ thú, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành trò cười của cả đại học mất, điều đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quang vinh của anh ta sau này. Nhưng nếu nói không phục, chắc chắn anh ta sẽ bị Trần Gia Bảo lột da xẻ gân tiếp…
Ở bên kia, Hồ Vân Long đảo mắt qua, vẻ mặt không ngừng thay đổi, trong lòng anh ta nảy ra một ý nghĩ: “Mặc dù hiện giờ Mục Lương Huy đã bị Trần Gia Bảo ép đến đường cùng. Nhưng nói một cách nghiêm túc thì Mục Lương Huy vẫn có chống lưng rất mạnh, một trăm Trần Gia Bảo cũng không bì được. Nếu bây giờ mình có thể nhân cơ hội này kết giao được với Mục Lương Huy, để anh ta nợ mình một món nợ nhân tình, vậy thì chuyện này chắc chắn sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của nhà họ Hồ mình ở tỉnh lị.”
Nghĩ đến đây, Hồ Vân Long bỗng ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng: “Trần Gia Bảo, chúng ta coi như cũng có chút duyên phận, bây giờ tôi khuyên anh nên bỏ qua cho Mục Lương Huy đi. Anh cũng biết cha anh ấy là chủ tịch của một tập đoàn lớn, có địa vị cao ở tỉnh lị. Nếu anh đắc tội với anh ấy, chỉ e là sau này không chỉ có anh mà ngay cả hai cô bạn gái xinh đẹp kia của anh cũng không có chỗ dung thân ở tỉnh lị này đâu. Huống hồ, hiện giờ không chỉ có cậu Lương Huy mà còn có rất nhiều cậu ấm cô chiêu khác, nếu bọn họ có ý muốn báo thù, vậy anh và bạn gái mình sẽ có kết cục bi thảm đến cỡ nào, tôi nghĩ, không cần tôi nói anh cũng biết phải không?”
Lời này của anh ta như đang suy nghĩ cho Trần Gia Bảo, nhưng thực tế anh ta lại đang đứng về phía Mục Lương Huy, để Mục Lương Huy bớt chịu khổ đi một chút. Còn sau này Mục Lương Huy có tìm Trần Gia Bảo báo thù hay không, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Mục Lương Huy nhìn Hồ Vân Long với ánh mắt cảm kích.
“Vậy sao?”
Trần Gia Bảo liếc nhìn Hồ Vân Long, bàn tay đang nắm tóc Mục Lương Huy cũng đột nhiên thả ra.
Hồ Vân Long và Mục Lương Huy cùng đám người kia đều vui mừng khôn xiết, họ cho rằng Trần Gia Bảo đã thật sự sợ hãi trước xuất thân của Mục Lương Huy.
“Trần Gia Bảo, coi như anh biết thức thời.”