Vốn là tất cả phái nam có mặt ở đây đều rất căm thù Trần Gia Bảo, bây giờ biết Trần Gia Bảo là một tên hèn mọn vô dụng thì lại rối rít giễu cợt.
“Thật là cười chết tôi rồi, hôm nay là buổi tụ tập đón người mới của Đại học Phú Gia chúng ta nên người ngồi ở đây đều là sinh viên, tên mù chữ chưa từng đi học như Trần Gia Bảo cũng tới tham gia, ha ha, thật là không biết tự lượng sức mình.”
“Đúng đó, không biết ai đã cổ vũ lòng can đảm cho anh ta, nhưng như đã nói, thật không biết Trần Gia Bảo vừa không có thân phận địa vị cũng không có trình độ học vấn cao làm thế nào có thể trở thành bạn trai Lâm Thanh Hà, thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, anh ta thật đáng khinh bỉ!”
Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã nghe mọi người xung quanh giễu cợt thì không khỏi tức giận, hai cô không nghĩ tới chỉ tới tham gia cuộc tụ tập đón người mới mà khiến cho Trần Gia Bảo bị làm nhục như vậy.
Trong cơn tức giận, hai cô đột ngột đứng dậy.
Đột nhiên Trần Gia Bảo ra hiệu cho hai cô bằng một ánh mắt yên tâm để cho hai cô tỉnh táo lại, tiếp đó anh nhẹ nhàng gõ ngón trỏ xuống mặt bàn phát ra tiếng vang giòn “cộp cộp”, thản nhiên nói: “Hôm nay là buổi tụ tập đón người mới của Đại học Phú Gia, đúng lúc tôi cũng làm được một bài thơ rất hợp với tình hình buổi tụ tập này, không bằng tôi ngâm cho mọi người một bài thơ được không?”
Ngâm thơ? Một người chưa từng đi học lại ngâm thơ trước mặt một đám sinh viên Đại học? Không phải là tự đánh mặt mình sao?
Mục Lương Huy cố nén cười, nói: “Được, vậy chúng tôi xin đợi… tác phẩm lớn của anh Gia Bảo.”
Trần Gia Bảo cười nhạt rồi nói : “Đi học nhập học không khỏi bồi hồi…”
Mọi người âm thầm gật đầu, câu thứ nhất nghe ra đúng là có chuyện như vậy, nhưng Trần Gia Bảo chưa từng đi học mà đọc bài thơ khuyến khích đi học này không phải là đang tự vả mặt mình sao?
Không ít người sinh lòng nghi ngờ.
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Có thể thăng quan lại phát tài…”
Mọi người bắt đầu âm thầm cau mày, mặc dù nói mục đích bọn họ đi học đúng là vì thăng quan phát tài, nhưng nếu nói thẳng mục đích đó ra chẳng phải là có vẻ bọn họ quá thô tục?
“Mặt người dạ thú khắp thiên hạ, mà người người lại cứ sa vào.”
Trần Gia Bảo cười nhạt rồi nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày nói : “Sao, có phải rất hợp với tình hình không?”
Rất rõ ràng, Trần Gia Bảo ngâm bài thơ này với ý mắng những người có mặt ở đây đều là những kẻ mặt người dạ thú.
Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã phụt cười và cảm thấy hết sức hả giận.
Hồ Vân Long còn thất kinh khoa trương há to mồm, nói: “Chết tiệt, Trần Gia Bảo trâu thật, người ở đây đều là sinh viên Đại học Phú Gia, hơn nữa Mục Lương Huy còn có quyền thế ở tỉnh thành mà Trần Gia Bảo lại dám mắng Mục Lương Huy là mặt người dạ thú trước mặt nhiều người như vậy, thật là muốn chết mà!”
Quả nhiên Mục Lương Huy cũng giận dữ, mặc dù anh ta ngồi yên tại chỗ nhưng trong ánh mắt vẫn thoáng qua vẻ sắc bén, nói: “Trần Gia Bảo, tôi có ý tốt mời anh tới tham gia tụ hội trong khi anh chẳng những không cảm ơn tôi mà còn nói lời ngông cuồng sỉ nhục mọi người, xem ra tôi đây không tỏ rõ oai phong thì e rằng sẽ bị anh coi thành mèo bệnh rồi.
Như vậy đi, tôi nể mặt em Thanh Hà và Thanh Nhã nên chỉ cần anh quỳ xuống nói xin lỗi tất cả chúng tôi thì tôi sẽ tha mạng cho anh, nhớ, phải quỳ xuống nói xin lỗi!”
Lâm Thanh Hà cũng không nhịn được nữa mà tức giận đùng đùng đứng phắt dậy nói: “Hừ, các anh giễu cợt anh Bảo trước nên anh Bảo mới đáp trả, làm gì có chuyện chỉ có các anh được quyền giễu cợt người khác mà không thể để cho anh Bả mắng các anh? Nếu nói xin lỗi thì phải là các anh xin lỗi anh Bảo mới đúng!”
Ánh mắt Mục Lương Huy thoáng qua vẻ âm u, ngay sau đó mỉm cười, nói: “Em Thanh Hà, anh khuyên em một câu, Trần Gia Bảo hoàn Toàn Tuấng xứng với em, như vậy đi, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nên anh tặng em một món quà ra mắt, chỉ cần bây giờ em rời khỏi Trần Gia Bảo thì qua hai năm thực tập anh có thể sắp xếp cho em đến công ty bố anh làm lãnh đạo cấp trung quản lý nhân sự, thế nào?”