‘Trần Gia Bảo quả nhiên là phúc tinh của hai cha con mình, có sự giúp đỡ của Trần Gia Bảo, nói không chừng sau này vị trí cầm quyền của nhà họ Kiều mình cũng cầm chắc được chín phần rồi.’ Kiều Ngọc Nghi cực kỳ hưng phấn, đã hoàn toàn xem Trần Gia Bảo như bánh trái thơm.
Lúc này Lục Chí Đông cao giọng nói: “Các vị, giống như những gì mọi người thấy, bệnh lão hóa của cô Mai không chỉ được Trần Gia Bảo chẩn ra nguyên nhân bệnh, mà còn bốc thuốc cho bệnh này, không bao lâu liền có thể khiến cô Mai khôi phục thanh xuân, trận đấu thứ ba này Trần Gia Bảo giành được hạng nhất, tôi nghĩ mọi người đều không có ý kiến gì chứ?”
Mọi người liên tục lắc đầu, đùa gì chứ, ngay cả loại chuyện thần kỳ như khiến người khác khôi phục thanh xuân mà Trần Gia Bảo cũng làm được, thì đây thật đúng là kỳ tích, đám bác sĩ đông y bình thường bọn họ nào còn dám có dị nghị gì khác chứ?
Sắc màu trong mắt Phạm Mai càng thêm gợn sóng, vừa cười vừa cảm thán nói: “Bác sĩ Bảo y thuật cao minh, xem ra ngay cả mọi người cũng đều tâm phục khẩu phục rồi.”
Trần Gia Bảo không quay về chỗ ngồi của mình, vẫn còn đứng tại chỗ cười nói: “Thật ra tôi rất muốn khiếm tốn vài câu, nói những câu đại loại như ‘đâu có đâu có, thật không dám nhận’, nhưng tình hình hiện tại, nếu quá khiêm tốn thì ngược lại trở thành tự cao, vậy tôi chỉ có thể nói một câu ‘đa tạ quá khen, nhận không hổ thẹn’ rồi.”
‘Phụt’ một tiếng, Phạm Mai liền cười ra tiếng ngay tại chỗ, giữa mày càng hiện thêm nét quyến rũ.
Tròng mắt Lục Chí Đông xoay chuyển, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ khác, ông ta quét một lượt trên người những người xung quanh, đột nhiên vỗ đầu, tỏ vẻ ảo não nói: “Ôi, suýt nữa liền quên nói với mọi người, tối qua sau khi đám người tôi và phó viện trưởng Bách thương lượng xong, thì quyết định sửa đổi quy tắc của trận đấu thứ ba, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, để tôi công bố quy tắc mới của trận đấu thứ ba.”
Lời này vừa nói ra thì mọi người đều chau đầu ghé tai, ngay cả đám người Lữ Tùng Bách cũng sững sờ mà nhìn lẫn nhau đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết trận đấu thứ ba có quy tắc mới.
Nhưng đám người Lữ Tùng Bách biết rằng Lục Chí Đông nói như vậy chắc chắn có ý đồ của ông ấy, cho nên ai cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Đột nhiên Trần Gia Bảo sững người, cũng không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, mà anh lại thấy ánh mắt Lục Chí Đông không mang ý tốt liếc mình một cái, tự dưng Trần Gia Bảo lại có một dự cảm không lành.
Lục Chí Đông thu ánh mắt lại, trên môi hiện lên nụ cười như hồ ly già, tuyên bố nói: “Bởi vì trận thi đấu thứ ba đều là bệnh hiểm nghèo chân chính, ngay cả những ông già nghiên cứu đông y như chúng tôi cũng không cách nào trị khỏi được, vì vậy đối với mọi người mà nói đúng là có độ khó rất cao, cho nên trải qua sự nghiên cứu của đám người tôi và phó viện trưởng Bách, quyết định sửa đổi quy tắc của trận đấu thứ ba như sau.”
“Một mình chữa khỏi bệnh nhân đầu tiên được 50 điểm, một mình chữa khỏi bệnh nhân thứ hai được 100 điểm, một mình chữa khỏi bệnh nhân thứ ba được 150 điểm, hơn nữa điểm số có thể cộng vào, cũng tức là, nếu có thể đồng thời chữa khỏi ba người bệnh thì có thể nhận được 300 điểm.”
Lời này vừa nói ra mọi người đều sôi sục, thậm chí không ít ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn cùng cuồng nhiệt.
Quy tắc mới mà Lục Chí Đông tuyên bố rõ ràng là đang nhằm vào Trần Gia Bảo, bởi vì cho đến hiện tại Trần Gia Bảo có điểm số cao nhất là 260 điểm, tiếp theo đó người có điểm số cao nhất là ba người Đoạn Hạo, Hứa Mỹ Hòa, Lục Tuyết Kha, làm tròn hết tất cả thì cũng chỉ thua Trần Gia Bảo 30 điểm mà thôi.
Cho dù Trần Gia Bảo chữa hết bệnh lão hóa cho Phạm Mai thì cũng chỉ lấy được 50 điểm, cũng chỉ mới 310 điểm, nếu hai người bệnh còn lại bị Đoạn Hạo, Hứa Mỹ Hòa, Lục Tuyết Kha chữa khỏi, thì điểm số sẽ lập tức vượt qua Trần Gia Bảo.
Thậm chí những bác sĩ đông y khác chỉ cần chữa khỏi một bệnh nhân thì thứ hạng cũng lập tức thăng lên, từ đó nổi danh trong giới đông y tỉnh Hòa Bình.
Có thể nói quy tắc cho điểm mới mà Lục Chí Đông tuyên bố, đã cho cuộc thi đông y vốn chẳng còn bất cứ bất ngờ gì lập tức liền tràn đầy lại những bất ngờ cùng đột phá.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ, tự nói: “Xem ra hội trưởng Đông là không muốn cho mình thắng quá dễ dàng.”
Lục Chí Đông liếc Trần Gia Bảo một cái, nhìn bộ dáng chịu thiệt kia của Trần Gia Bảo, trên môi lại lần nữa gợn lên nụ cười đầy gian xảo.