“Quá khen rồi.” Trần Gia Bảo nhàn nhạt cười, sau đó liền thu lại cảm xúc tiếp tục châm cứu cho Phạm Mai.
Một lát sau, hai bên cột sống sau lưng Phạm Mai, từ xương cụt một đường hướng lên trên đã châm đầy kim châm, đếm sơ qua ít nhất cũng có 30 cây, số lượng quá nhiều khiến đám người Lục Chí Đông và Lữ Tùng Bách đều kinh hô ra tiếng.
Còn về Phạm Mai, thoáng chốc bị Trần Gia Bảo dùng ‘rồng xanh hất đuôi’ đâm hơn ba mươi cây kim, thân thể ngược lại phản ứng rất kịch liệt, sắc mặt cô đỏ rực, trên đầu còn tỏa ra khí nóng bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, làm mọi người ở đây đều mở rộng tầm mắt, đồng thời càng khiếp sợ với trình độ y thuật của Trần Gia Bảo.
Không bao lâu, đợi khi Trần Gia Bảo rút hết châm sau lưng Phạm Mai ra, Phạm Mai chỉ cảm thấy trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, cả người dường như đều tràn đầy sức sống, sắc mặt lại càng hồng nhuận, phảng phất như trong chớp mắt đã trẻ ra mười tuổi khiến mọi người chắc lưỡi cảm thán.
Ông Chu Hoài Cảnh hội trưởng câu lạc bộ thương mại tỉnh Hòa Bình càng phấn chấn tinh thần hơn, đôi mắt nhìn Trần Gia Bảo liên tục xoay tròn, cũng không biết đang nghĩ gì.
Đương nhiên đây đều phải quy công về cho tu vi của Trần Gia Bảo, là anh dùng chân khí mạnh mẽ của mình để khôi phục lại nội tạng đã bị thương tổn của Phạm Mai, như vậy mới có được loại kết quả rõ ràng thế này.
“Bác sĩ Bảo, cảm…cảm ơn anh.” Phạm Mai bỏ gương trong tay mình xuống, thanh âm đều có chút nghẹn ngào, đứng dậy định quỳ xuống cảm ơn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo liền duỗi tay đỡ, ngăn động tác của cô lại, cười nói: “Không cần khách khí như vậy, đó là vì tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân.”
Hai tay Phạm Mai bị Trần Gia Bảo nắm chặt, lúc đứng dậy trong mắt cô hiện lên chút ngượng ngùng, cúi đầu nhẹ ‘ừm’ một tiếng.
Trần Gia Bảo cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Tôi lại kê cho cô một phương thuốc, không tới ba tháng, tuyệt đối có thể cho cô khôi phục lại bộ dáng thanh xuân xinh đẹp của mình.”
Vừa nói xong, Lục Chí Đông liền vội vàng đem giấy và bút đặt xuống bàn, Trần Gia Bảo cũng không nói gì, nâng bút, như rồng bay phượng múa mà viết phương thuốc lên giấy.
Đám người Lục Chí Đông và Lữ Tùng Bách tò mò, không nhịn được mà vây lại xung quanh Trần Gia Bảo, vươn cổ nhìn phương thuốc Trần Gia Bảo viết, chỉ thấy bên trên viết: “Huyết dư (đốt), Thục Địa (mỗi lần tám lạng đem đập rồi chưng lên), cẩu kỷ, đương quy, cao ban long (vo thành viên), cây tơ hồng (chế), đỗ trọng (xào nước muối), nhân hồ đào…”
Còn chưa đợi Trần Gia Bảo viết xong thì trong đầu Lục Chí Đông cứ như có ánh sáng xẹt qua, dường như là nghĩ tới gì đó, trong lòng liền nhấc lên sóng to gió lớn, khiếp sợ nói: “Đây…đây là ‘Tán hóa huyết dư đan’ trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy, đúng là Tán hóa huyết dư đan.” Trần Gia Bảo tán thưởng nói, đầu cũng không thèm nâng, tiếp tục viết phương thuốc.
Lục Chí Đông đúng thật là triệt để khiếp sợ rồi, liền nói: “Trong truyền thuyết ‘Tán hóa huyết dư đan’ là do một vị thần y nào đó sáng tạo ra, đã thất truyền gần ngàn năm, chỉ dùng mấy loại dược liệu bình thường mà lại có thể đạt được hiệu quả tuyệt vời như hà thủ ô ngàn năm và sen tuyết ngàn năm, nghe nói nó có công hiệu cực kỳ bổ cho khí huyết, làm đen tóc, khiến thân thể khỏe mạnh, bồi bổ nguyên khí.”
“Khó trách cậu lại có tự tin có thể khiến cho cô Mai trong ba tháng liền hồi phục thanh xuân, thì ra trên tay cậu có phương thuốc của ‘Tán hóa huyết dư đan’, trò giỏi hơn thầy, thật đúng là trò giỏi hơn thầy mà.”
Mọi người xung quanh nghe được lời này đều không khỏi càng thêm khiếp sợ, không ngờ Trần Gia Bảo ngoại trừ có kiến thức sâu rộng, y thuật cao minh ra mà ngay cả phương thuốc thất truyền đã lâu trong truyền thuyết cũng có được, thật đúng là…thật đúng là biến thái!”
Nhưng bọn họ không rõ là, sự khiếp sợ trong lòng Lục Chí Đông còn hơn cả bọn họ, dù sao Lục Chí Đông cũng là bậc thầy trong giới đông y, đương nhiên càng hiểu rõ hơn, phương thuốc ‘Tán hóa huyết dư đan’ này tuyệt đối là có giá trên trời.
‘Xem ra phải kiếm thời gian nhắc nhở Trần Gia Bảo, bảo cậu ấy đem phương thuốc đi xin bản quyền và cất giữ thật kỹ, nếu không rất dễ khiến một số người có lòng xấu dòm ngó tới.’ Nghĩ tới đây, đôi mắt tràn đầy trí tuệ của Lục Chí Đông quét quanh một vòng, lập tức liền nhìn thấy Đoạn Hạo đang nhìn chằm chằm vào phương thuốc Trần Gia Bảo đang viết, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
‘Lộp bộp’ một tiếng, Lục Chí Đông liền có một loại cảm giác ‘quả nhiên là thế’, bèn ghi nhớ chuyện này lại.