Hứa Mỹ Hòa lại có ý kiến bất đồng, thở dài nói: “Cậu chưa nhận ra sao, ngoại trừ cậu ra thì ngay cả một người không hiểu đông y như cô Mai cũng nghe hiểu được, đó là bởi vì Trần Gia Bảo có y thuật cao minh, có thể đem bệnh hiểm nghèo giải thích một cách cặn kẽ dễ hiểu, nên mọi người mới nhanh chóng hiểu được đây là chuyện gì.”
“Haizz, tớ từ nhỏ đã theo ông nội học y thuật, còn tưởng rằng trong số đồng lứa thì trình độ y thuật của mình đã xem như hiếm thấy rồi, nào ngờ bây giờ tự dưng ở đâu xuất hiện ra một tên quái thai như Trần Gia Bảo, thật đúng là người so với người tức chết người!” Lục Tuyết Kha trợn trắng mắt, đầy mặt bất lực.
Hứa Mỹ Hòa yên lặng cười, lắc đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, âm thầm nắm chặt nắm tay, trong mắt chứa đầy ngưỡng mộ cũng dâng trào ý chí chiến đấu.
Lúc này Lục Chí Đông cũng thở phào một hơi, cảm thán một tiếng cứ như là một sự cảm khái đặc biệt, sau đó nói: “Cậu nhóc giỏi lắm, tôi và phó viện trưởng Bách cùng những người khác dùng rất lâu thời gian cũng không tra ra được nguyên nhân bệnh, mà cậu bắt mạch hai lần thì biết hết rồi, thật đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước, thật đúng là già rồi, bây giờ đã tìm được nguyên nhân bệnh rồi, vậy bệnh lão hóa của cô Mai, cậu đã có cách trị chưa?”
Đây mới là điều trọng điểm nhất, nếu chỉ đơn thuần là biết được nguyên nhân bệnh, thì vẫn không thể chân chính khiến Phạm Mai thoát khỏi thống khổ, phải triệt để chữa khỏi bệnh của Phạm Mai mới là điều cơ bản.
Phạm Mai vừa nghe liền lập tức hồi hộp, hai tay nắm vào nhau đặt ở trước ngực, ánh nhìn Trần Gia Bảo vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Vẻ mặt Trần Gia Bảo nhẹ nhàng, gật gật đầu cười nói: “Có thể.”
Ồn ào!
Mọi người xôn xao cả lên.
Phạm Mai lại càng kích động hơn, ngay cả khóe mắt cũng xuất hiện ánh nước lấp lánh.
“Cô Mai, xin cô quay người lại, tôi dùng kim châm châm cứu giúp cô đẩy mạnh tuần hoàn máu, khiến khí huyết của cô hoạt động mạnh trở lại, sau đó lại kê một phương thuốc, khoảng chừng chưa tới ba tháng là có thể triệt để cho cô hồi phục thanh xuân rồi.” Trần Gia Bảo cầm ra hai cây kim châm, vừa khéo ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.
“Được.” Phạm Mai che giấu nội tâm kích động, quay người lại đưa lưng về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hít sâu một hơi, tay cầm kim châm, trực tiếp đâm vào huyệt Vĩ Lư bên phải sau lưng Phạm Mai, đồng thời cầm kim châm bắt đầu trái phải lắc qua lắc lại, chân khí trong người thông qua kim châm truyền vào người Phạm Mai, thúc giục khí huyết trong người cô hoạt động mạnh trở lại.
Ngay tức thì toàn thân Phạm Mai chấn động, chỉ cảm thấy một dòng khí ấm từ sau lưng cô bắt đầu bốc lên, cả người cảm thấy thoải mái, đồng thời còn cảm thấy dòng khí ấm đó vẫn tiếp tục chạy loạn trong cơ thể, rất nhanh liền chui vào trong nơi sâu của lục phủ ngũ tạng, khiến cô có một loại cảm giác thoải mái khó nói nên lời.
Châm cứu vẫn đang tiếp tục, trong tay Trần Gia Bảo cầm một cây kim châm khác, cũng dùng cách thức tương tự mà đâm vào huyệt Vĩ Lư bên trái, vừa khéo đối ứng với kim châm bên phải.
Tiếp theo Trần Gia Bảo liền lấy ra vài cây kim châm khác, phân biệt đâm vào hai bên của mạch Đốc, một đường xuôi theo huyệt vị mạch Đốc mà chạy thẳng lên trên, đồng thời chân khí cũng không ngừng kích thích huyệt đạo trên người Phạm Mai.
Đột nhiên Lục Chí Đông kinh ngạc nói: “Rồng xanh hất đuôi, cậu đây là đang dùng thủ pháp châm cứu rồng xanh hất đuôi, vả lại nhìn tình hình của cậu, cậu định đâm kim vào hết hai bên của mạch Đốc sao?”
Rồng xanh hất đuôi?
Đám người Tần Ly Nguyệt, Kiều Ngọc Nghi đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc mờ mịt, rõ ràng là chưa từng nghe qua cái gì là ‘rồng xanh hất đuôi’.
Trần Gia Bảo nâng mí mắt lên, tán thưởng nói: “Đúng vậy, không hổ là hội trưởng hiệp hội đông y tỉnh, quả nhiên hiểu biết sâu rộng, thủ pháp châm cứu tôi dùng hiện tại chính là rồng xanh hất đuôi.”
Không sai, lần này Trần Gia Bảo không hề dùng ‘Thiên Hành Cửu Châm’ mà là một loại châm pháp khác, đương nhiên, loại châm pháp này có hiệu quả không bằng ‘Thiên Hành Cửu Châm’, nhưng đối với việc thúc giục khí huyết hoạt động thì lại cực kỳ có hiệu quả.
Nghe được Trần Gia Bảo chính miệng thừa nhận, trong mắt Lục Chí Đông hiện lên vẻ cảm thán, nói: “Theo như sách cổ ghi chép, ‘chạy qua các cơ quan, thúc giục huyết khí, có thể đả thông kinh mạch khí huyết, thủ pháp này có bốn loại, chia làm rồng xanh hất đuôi, hổ trắng lắc đầu, rùa xanh dò huyệt, phượng đỏ nghênh nguyên’, tôi học đông y hơn nửa đời người, tự hỏi trên con đường châm cứu cũng đã có một cảnh giới độc đáo, nhưng đến bây giờ cũng chỉ có thể dùng rồng xanh hất đuôi đâm một lần 5 kim, cậu lại có thể một lần đâm 20 kim, thật đúng là trò giỏi hơn thầy, trò giỏi hơn thầy mà.”