Một bên, Lục Chí Đông nhịn không được có chút thất vọng, hỏi: “Nói như vậy cậu cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh của cô Phạm Mai sao?”
Không chỉ ông ta nghĩ như vậy, mà tất cả người ở đây đều có cùng suy nghĩ đó.
Xem ra từ khi cuộc thi đông y bắt đầu, Trần Gia Bảo luôn một đường thẳng tiến, nổi bật xuất chúng cũng phải bó tay chịu thua trước căn bệnh lão hóa của Phạm Mai rồi.
Đột nhiên, trong ánh mắt thất vọng của mọi người, Trần Gia Bảo chậm rãi lắc đầu nói: “Đừng vội, tôi còn chưa nói hết mà, mạch tượng của cô Phạm Mai không có gì bất thường, nhưng đó lại là sự bất thường lớn nhất.”
Nói xong Trần Gia Bảo lại lần nữa đặt ngón tay lên mạch trên tay Phạm Mai, đồng thời hơi nhắm mắt lại, vận dụng một tia chân khí xâm nhập vào cơ thể Phạm Mai, chậm rãi tra xét tình hình trong cơ thể cô ấy.
Toàn thân Phạm Mai chấn động, chỉ cảm thấy từ trên ngón tay của Trần Gia Bảo truyền đến một dòng khí nóng chậm rãi chảy vào cơ thể, cảm giác cực kỳ thoải mái, ngay cả tinh thần cũng khỏe hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn Trần Gia Bảo nhiều hơn mấy lần, trong lòng không nhịn được mà có nhiều hơn vài phần mong đợi.
Lần bắt mạch này không giống với vừa nãy, chân khí của Trần Gia Bảo chậm rãi chạy trong cơ thể Phạm Mai, tra xét càng rõ ràng hơn.
Đột nhiên toàn thân Trần Gia Bảo chấn động, khóe môi lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
Giống như những gì Trần Gia Bảo đoán, ngũ tạng Phạm Mai biểu hiện không có gì đáng ngại, nhưng trên thực tế thận lại có điều bất thường, chắc là trước gặp phải chuyện gì đó đáng sợ khiến thận bị thương, mà thận lại chứa các tinh túy của ngũ tạng nên dẫn theo khí huyết của ngũ tạng cũng bị thương, từ đó máu xấu đi, cơ năng sinh lý bị lão hóa sớm.
Một lát sau Trần Gia Bảo mở mắt ra, thu tay lại, hơi chau mày, có chút do dự.
Đột nhiên Đoạn Hạo đứng một bên châm chọc nói: “Trần Gia Bảo, nếu cậu không có cách nào chữa khỏi được bệnh của cô Mai thì đừng làm ra vẻ nữa, mau thừa nhận rằng y thuật của mình không tốt, đừng làm lỡ thời gian của mọi người, đằng sau còn có hai người bệnh nữa đang chờ chữa trị đấy.”
Phạm Mai cũng cảm thấy Trần Gia Bảo đã hết cách, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Đột nhiên Trần Gia Bảo ngẩng đầu lên, một tay chống sau lưng, cười khinh thường nói: “Ai nói tôi không có cách nào trị được, tôi chỉ là đang nghĩ, làm sao để trong thời gian ngắn nhất khiến cô Phạm Mai hồi phục lại thanh xuân thôi.”
“Cái gì? Cậu có thể khiến cô Phạm Mai khôi phục thanh xuân?”
Lời này vừa nói ra, cứ như ném một quả bom vào đất bằng, tất cả mọi người bao gồm cả Đoạn Hạo đều chấn động, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng được!
Ngay cả Chu Hoài Cảnh trước giờ luôn ổn trọng lão luyện cũng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt khó che giấu được!
Đoạn Hạo cười lạnh một tiếng, nghi ngờ hỏi: “Đùa gì vậy hả, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, sao cậu có thể khiến người ta khôi phục thanh xuân được? Thật đúng là cười rớt hàm mà!”
Trần Gia Bảo liếc anh ta một cái, tự tin mà lại khinh thường nói: “Nực cười, anh đừng có lấy trình độ y học thiển cận kia của mình mà đo lường bản lĩnh của tôi, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng làm trò cười cho thiên hạ mà lại không biết căn bệnh kỳ quái khó chữa trong mắt anh đối với Trần Gia Bảo tôi mà nói chỉ là gặp được thì chữa thôi, trước giờ Trần Gia Bảo tôi luôn nói được làm được, nói có thể cho cô ấy hồi phục thanh xuân, thì nhất định có thể cho cô ấy hồi phục thanh xuân, nếu anh không tin, thì có dám cược với tôi một ván không?”
Huênh hoang, ngông cuồng!
Mọi người bị sự tự tin của Trần Gia Bảo cảm nhiễm, lại một lần nữa sôi sục lên!
Sắc mặt Đoạn Hạo hết trắng rồi đỏ, đột nhiên tức giận hừ một tiếng, ngồi mạnh xuống ghế, dù sao, ‘Thiên Hành Cửu Châm’ quá mức thần kỳ, anh ta không dám đặt cược với Trần Gia Bảo.
“Em biết ngay mà, em biết ngay mà, anh rể nhất định không thành vấn đề, thật đúng là tốt quá rồi!” Hai tay Tần Thi Vân ôm trước ngực, không ngừng kích động, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại khinh thường liếc Lục Hán Dương một cái, hừ hừ nói: “Nghe thấy lời anh rể tôi nói chưa, chỉ là bệnh lão hóa mà thôi, sao có thể làm khó anh rể tôi được, anh cứ đợi mà đưa bổn tiểu thư một tỉ bảy trăm năm chục triệu đi.”
Sắc mặt Lục Hán Dương lập tức trở nên khó coi, giống như nuốt phải một con ruồi ghê tởm vậy.
Một bên, Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.
Bệnh tình bọn họ bó tay chịu thua, mà Trần Gia Bảo lại có thể trị khỏi được?