“Bởi vì vẫn còn người chưa đến.” Lục Chí Đông giải thích nói.
“Người ông nói là Trần Gia Bảo đúng không? “ Đoạn Hạo cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Hội trưởng Đông, vì đợi một mình Trần Gia Bảo mà lãng phí thời gian quý báu của một trăm người ở đây, Trần Gia Bảo này cũng thật cao giá quá đấy? Càng huống gì, ông Cảnh, ông Nghi và các ông lớn của giới thương nghiệp đều ở đây, để bọn họ chán ngắt mà đợi thế này, cũng có chút không thỏa đáng nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, toàn hội trường đều lập tức bàn tán xôn xao, nhưng đại đa số người đều cảm thấy Đoạn Hạo nói có lý.
Nơi không xa, Tần Thi Vân hằn học mà trừng Đoạn Hạo một cái, bất mãn nói: “Chị, tên nhóc đó là ai, nói chuyện quái gở, hơn nữa trong lời ngoài lời đều đang nhằm vào anh rể, thật đúng là khiến người ta tức giận!”
Tần Ly Nguyệt cũng bất mãn nói: “Anh ta tên Đoạn Hạo, vốn là con hắc mã lớn nhất trong cuộc thi này, thậm chí còn có hi vọng đoạt được quán quân nhất, nhưng bởi vì sự tham gia của anh rể em mà hai trận trước đều triệt để bị đè ép, vậy nên anh ta cứ luôn chướng mắt anh rể em, từ hôm qua tới giờ đã luôn chống đối anh ấy.”
“Hừ, thì ra là một tên ghen tị với tài hoa của anh rể, chính diện không thắng được anh rể nên bắt đầu giở trò sau lưng, thật đúng là bỉ ổi!” Tần Thi Vân nói một câu trúng phóc, trực tiếp kết luận.
Đột nhiên, Lục Hán Dương ngồi bên cạnh Lục Bảo Ngọc cười lạnh nói: “Ai bảo Trần Gia Bảo làm giá khiến mọi người đợi lâu như vậy? Anh ta để lại chủ đề đám tiếu, lại không cho người ta vì điều này mà công kích anh ta sao.”
Lục Bảo Ngọc hơi chau mày, đang định bảo Lục Hán Dương im miệng thì đột nhiên Tần Thi Vân cười lạnh một tiếng, hai mắt trợn trắng, nói: “Ôi, chỗ này lại có thêm một tên ghen tị với tài hoa của anh rể, chính diện không cạnh tranh lại anh rể, liền bắt đầu ở sau lưng nói xấu, thật vô sỉ!”
Lục Hán Dương suýt tí nữa là tức điên lên, nhưng lại không phản bác được, thật đúng là khó chịu.
Trong hội trường, Lục Chí Đông đối diện với nghi vấn của Đoạn Hạo, trong lòng hơi chau mày, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu muốn sao?”
“Đơn giản.” Đoạn Hạo vui mừng, nói: “Để không làm lỡ thời gian của mọi người, bây giờ trực tiếp công bố điểm số của trận đấu thứ hai, sau đó bắt đầu trận đấu thứ ba, còn về Trần Gia Bảo, nếu lúc trận đấu thứ ba bắt đầu, anh ta vẫn chưa tới, vậy nói rõ anh ta không coi trọng cuộc thi đông y này, tôi đề nghị nên trực tiếp hủy tư cách thi đấu để răn đe.”
Vừa nói xong, trong lòng mọi người liền lập tức hiện ra hai chữ ‘bỉ ổi’.
Bây giờ ai chẳng biết, Đoạn Hạo có y thuật cao siêu, nếu không có Trần Gia Bảo, thì anh ta chắn chắn chính là quán quân, Đoạn Hạo làm như vậy, chẳng qua là muốn loại bỏ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, đảm bảo cho mình đạt được quán quân mà thôi.
Trong lòng Đoạn Hạo tràn đầy đắc ý, anh ta không thèm quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, chỉ cần Trần Gia Bảo không tới tham gia trận đấu đông y, thì anh ta có tự tin tuyệt đối có thể đạt được quán quân, từ đó có được ‘nấm linh chi’, gia nhập Quỷ Y Môn, học được ‘Quỷ Y Thập Tam Châm’, bước lên đỉnh cao của đời người.
‘Nghĩ thôi cũng đã có chút kích động rồi.’ Đoạn Hạo không nhịn được mà đắc ý cười lên.
“Là ai nói hủy tư cách tham gia trận đấu của tôi?”
Đột nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên từ bên ngoài cửa hội trường.
Mọi người kinh ngạc vội vàng theo tiếng mà nhìn ra ngoài, lập tức dồn dập kinh hô ra tiếng.
Chỉ thấy miệng Trần Gia Bảo hơi cười, hai tay đút túi chậm rãi bước vào, mà Xích Luyện xinh đẹp diễm lệ thì đi theo sau lưng anh, càng làm tăng thêm khí thế của Trần Gia Bảo.
Vẻ mặt Đoạn Hạo cứng lại, sau đó liền giống như thấy quỷ mà kinh ngạc thốt lên: “Trần…Trần Gia Bảo, mày chẳng phải…chẳng phải đã bị…”
Anh ta còn chưa nói xong thì lập tức tỉnh táo lại, gắng gượng nuốt hết những lời đằng sau vào.
Trần Gia Bảo khinh thường liếc anh ta một cái, nghiền ngẫm nói: “Sao, anh thấy tôi xuất hiện ở đây thì rất kỳ quái sao? Tuy đúng là nửa đường tới đây tôi có gặp phải mấy thứ nhãi nhép tới cản đường, nhưng chỉ cần búng búng ngón tay là có thể nghiền nát hết tất cả rồi!”
Tính ra Trần Gia Bảo cũng không phải nói quá, búng ngón tay, kiếm khí bắn ra, bèn trực tiếp nghiền nát đám người Quỷ Y Môn và cả Kongamato.
Đoạn Hạo không nói gì, trong lòng chỉ tràn đầy khiếp sợ cùng nghi hoặc, tròng mắt xoay chuyển, âm thầm lui ra ngoài.
Xích Luyện nhìn bóng dáng âm thầm rời đi của anh ta, sát khí mãnh liệt xẹt qua, sau đó tự mình đi đến bên cạnh Tần Ly Nguyệt ngồi xuống.
“Anh rể!”
Tần Thi Vân lập tức đứng dậy cười tươi như hoa mà phất tay với Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cũng tươi cười đáp lại, sau đó nhìn về phía Lục Chí Đông nói xin lỗi: “Hội trưởng Đông, khiến mọi người đợi lâu rồi, nhưng chắc tôi cũng không tới trễ chứ nhỉ.”
“Giỏi lắm chàng trai, cậu thật đúng là ra sân cuối cùng mà, hại một đám lão già chúng ta phải đợi, nhưng cậu đến rồi thì tốt, sắp công bố điểm số của trận đấu thứ hai, cậu mau ngồi xuống đi.” Tuy Lục Chí Đông ra vẻ oán thán, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khi ông ta nhìn thấy Trần Gia Bảo tới thì trong lòng cũng rất vui, thở phào nhẹ nhõm một hơi.