Mười mấy người độc thân thủ đỉnh cấp của Qủy Y Môn vây giết, khói độc lan tràn cả một khu phố, lại thêm sát thủ đỉnh cấp xếp top 10 trên bảng Phong Nhất, một tổ hợp ám sát xa xỉ như vậy, Trần Gia Bảo lại có thể đơn giản mà giải quyết tất cả, loại thực lực mang tính áp đảo này, thật đúng là quá đáng sợ rồi.
Trác Tranh nghĩ tới chỗ đáng sợ, hai chân liền run rẩy, đặt mông ngồi lên sô pha, trong mắt tràn đầy hối hận, run giọng nói: “Tiêu rồi…lần này thật sự tiêu rồi, lỡ như để Trần Gia Bảo biết tôi cũng tham gia vào kế hoạch ám sát anh ta, tôi….không, thậm chí cả nhà họ Trác, đều sẽ vì điều này mà bị hủy diệt…”
Phượng Mạc Hàn cũng sực tỉnh lại, hiển nhiên, điều khủng bố của Trần Gia Bảo đã vượt xa sức tưởng tượng của anh ta.
Anh ta hít sâu một hơi, cố ép sự khiếp sợ trong lòng lại, khinh bỉ mà nhìn Trác Tranh một cái, nói: “Tầng lầu này là kính một chiều, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong được, anh sợ cái lông gì? Lại nói cho dù anh hối hận thì có ích gì chứ, tóm lại mọi chuyện đã tới nước này, nếu Trần Gia Bảo không chết, thì nhà họ Trác các anh sẽ phải gặp tao ương.”
Sắc mặt Trác Tranh lập tức thay đổi.
Phượng Mạc Hàn cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng.
“Anh đi đâu vậy?” Trác Tranh ở đằng sau vội vàng hỏi.
Phượng Mạc Hàn dừng bước, giọng nói âm trầm nói: “Kế hoạch ám sát đã thất bại, tôi không cho phép cuộc thi đông y còn xảy ra sơ suất nữa, bây giờ tôi phải tới trước làm chuẩn bị, tôi phải lấy cho bằng được nấm linh chi!
Nói xong, Phượng Mạc Hàn trực tiếp đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Trác Tranh mang khuôn mặt hoang mang lo sợ ngồi trên sô pha.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện trung tâm tỉnh.
Trận đấu cuối cùng của cuộc thi đông y, đã sắp bắt đầu.
Trong hội trường, vẫn đông nghẹt như cũ.
Các ông lớn như Chu Hoài Cảnh, Kiều Ngọc Nghi cùng các người đẹp cực phẩm như Lục Bảo Ngọc, Tần Ly Nguyệt, Tần Thi Vân, đều có mặt tại đây.
“Chị, anh rể bảo chúng ta tới trước, nhưng bây giờ đã qua gần nửa tiếng rồi, theo lý mà nói, chiếc Bentley kia của anh ấy có tính năng tốt như vậy thì nên sớm tới rồi chứ, sao lúc này vẫn còn chưa thấy anh rể vào hội trường?” Tần Thi Vân đứng dậy đưa đầu nhìn quanh, người không biết còn tưởng cô ấy đang tìm bạn trai đấy.
Tần Ly Nguyệt cũng thấy hơi kỳ lạ, đoán mò nói: “Chắc là trên đường gặp phải chuyện gì đó cầm chân anh ấy rồi, nhưng trước giờ anh rể em đều nói lời giữ lời, anh ấy nhất định sẽ đến thôi.”
Tần Thi Vân ‘ồ’ một tiếng rồi mới ngồi xuống lại.
Hôm nay Tần Thi Vân cố ý trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mặc một chiếc đầm đuôi cá màu tím nhạt, có một loại cảm giác tao nhã khác biệt.
Cô ấy muốn khiến Trần Gia Bảo kinh ngạc, nhưng đến giờ này vẫn chưa thấy Trần Gia Bảo nên có hơi thất vọng.
Trong hội trường, tất cả bác sĩ đông y trẻ tuổi đều đồng loạt nhìn vào từ giấy trên tay Lục Chí Đông, bởi vì bọn họ hiểu rõ, trên đó viết điểm số của trận thi đấu thứ hai.
Lục Chí Đông nhìn một vòng trong hội trường, hơi hơi chau mày, bởi vì ông ta phát hiện Trần Gia Bảo vẫn chưa đến, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Mỹ Hòa, đã sắp bắt đầu trận thi đấu thứ ba rồi, mà giờ này Trần Gia Bảo vẫn chưa đến, cậu nói xem có phải vì anh ta nghe thấy chúng ta muốn anh ta mời cơm, nên mới bị dọa cho không dám tới không? Hừ, thật đúng là đồ nhát gan.” Đôi mắt đẹp của Lục Tuyết Kha quét quanh một vòng, nhưng không hề nhìn thấy Trần Gia Bảo.
Hứa Mỹ Hòa cười nói: “Cái đầu nhỏ này của cậu cả ngày toàn nghĩ mấy thứ gì đâu vậy hả, tuy tôi và anh ấy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng với sự hiểu biết của tôi đối với anh ấy, thì anh ấy nhất định sẽ đến.”
Đoạn Hạo ngồi cách bọn họ không xa, nghe thấy lời đối thoại của hai người họ, khóe môi liền hiện ra nụ cười châm chọc, trong lòng thầm nói: “Hừ, Trần Gia Bảo dám chống đối với Qủy Y Môn bọn tao, nói không chừng bây giờ đã thành vong hồn trong khói độc rồi, đợi sau khi mấy người nghe được tin Trần Gia Bảo chết, mong là hai cô cũng sẽ tự tin như vậy!”
Nghĩ tới đây, Đoạn Hạo lập tức đứng dậy lớn tiếng nói: “Hội trưởng Đông, sắp đến thời gian của trận đấu thứ ba rồi, tại sao lúc này còn chưa công bố điểm số của trận đấu thứ hai?”