Dù sao thì, ai cũng lấy cớ đùn đẩy cho người khác.
Trần Gia Bảo mở cửa xe bước xuống, nhìn quanh một vòng, trong lòng âm thầm gật đầu, nơi này có vị trí hẻo lánh, xung quanh có tới mấy tòa lầu cao tầng vây quanh, đúng là một nơi tốt để mai phục.
“Ông chủ, cẩn thận.”
Xích Luyện lo lắng cho Trần Gia Bảo nên cũng vội vàng xuống xe.
Trần Gia Bảo lắc đầu, tỏ ý không sao, rồi sau đó nghênh ngang đi về phía trước, đến trước mặt bà lão đã ngất đi, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng: “Tôi là một bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ có y thuật cao minh, nhìn nghe hỏi chạm là những kỹ năng cơ bản nhất, cô nghĩ đóng giả thành dáng vẻ người già thì có thể lừa được mũi của tôi sao? Làm ơn, lần sau chuyên nghiệp chút đi, tôi vừa đi đến liền ngửi thấy được mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô, thật đúng là có chút cay mắt, tôi nghĩ, một bà cụ, chắc sẽ không dùng loại nước hoa mà phụ nữ mới dùng này mới đúng.”
Bà cụ ngạc nhiên, đột nhiên trực tiếp búng người đứng dậy, động tác linh hoạt, hoàn toàn không giống một bà cụ thân thể suy yếu chút nào.
Cô ta hoạt động gân cốt, xé mặt nạ da người xuống, lộ ra một khuôn mặt nũng nịu của phụ nữ, tuy không đẹp bằng Xích Luyện nhưng dung mạo cũng nằm top thượng đẳng, rút ra từ bên eo một con dao găm sắc bén, thân dao còn phản chiếc ra ánh sáng lạnh, cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo, anh quả nhiên rất thông minh, chỉ tiếc, người thông minh trước giờ đều chết rất nhanh, nơi này đã bị bọn tôi phong tỏa rồi, lần này anh có mọc cánh cũng không bay được!”
Dường như để chứng minh cho lời cô ta nói mà những người đi đường vốn đang phân tán khắp nơi lại dồn dập tụ về hướng Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên sát khí!
“Sai rồi!” Trần Gia Bảo dường như không thèm để ý, khoanh hai tay lại, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn nói: “Kẻ chân chính mọc cánh khó bay, là bọn mày!”
“Anh Hàn, có tinh nhuệ của Quỷ Y Môn các anh ở đây, Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn thân!”
Trong một tòa lầu cao tầng ở gần đó, Trác Tranh và Phượng Mạc Hàn đang ngồi trước một cửa sổ sát đất cực lớn, thu hết tình hình bên dưới vào mắt.
Ở giữa hai người bọn họ có một cái bàn trà, bên trên để rượu vang và ly rượu, nhìn trông có vẻ rất cao nhã.
Phượng Mạc Hàn bưng ly rượu lên, chạm ly với Trác Tranh, phát ra một tiếng ‘keng’, anh ta đắc ý cười nói: “Đây cũng may nhờ có sự giúp đỡ to lớn của nhà họ Trác, chúng tôi mới có thể phong tỏa được cả một con phố, tiếp theo đợi trói được Trần Gia Bảo, tôi thì có được thứ mình muốn, mà anh lại có thể có được Kiều Phượng Hoa cùng tài nguyên của nhà họ Kiều, cạn ly vì thắng lợi của chúng ta.”
Trác Tranh cực kỳ hưng phấn, cầm ly rượu vang lên, không thèm quan tâm tới lễ nghi khi uống rượu mà trực tiếp ‘ừng ực ừng ực’ một hơi uống cạn!
Không khí bên dưới cương cứng, tình hình cực kỳ căng thẳng!
“Trần Gia Bảo, chết đến nơi rồi mà còn dám nói khoác không biết ngượng, hôm nay, tôi sẽ trói anh lại, cho anh nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn của Qủy Y Môn!” Người phụ nữ cười lạnh, chớp mắt liền hành động, nâng dao găm giết về phía Trần Gia Bảo, vừa đi được nửa đường, ánh sáng lạnh mãnh liệt đã chiếu vào hai mắt Trần Gia Bảo.
Dường như Trần Gia Bảo có hơi không quen, hơi hơi khép hai mắt lại.
“Trần Gia Bảo, khoanh tay chịu trói đi!” Khóe miệng cô ta hiện lên nụ cười đắc ý, đột nhiên vung dao găm, đâm về phía ngực Trần Gia Bảo.
Cô ta nhớ lời dặn của Phượng Mạc Hàn, một đao này sẽ chỉ khiến Trần Gia Bảo bị thương nặng, nhưng tuyệt đối sẽ không tới mức chết!
Mắt thấy dao găm sắp đâm trúng Trần Gia Bảo, đột nhiên hai ngón thình lình xuất hiện, tuy Trần Gia Bảo nhắm mắt, nhưng vẫn cực kỳ chuẩn xác mà kẹp lưỡi dao lại, trên môi lộ ra nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nói: “Đây chính là thủ đoạn của Quỷ Y Môn mà cô muốn tôi nếm thử? Đáng tiếc, nếu chỉ có chút bản lĩnh thế này, thì tiếp theo các người sẽ được chứng kiến sự tuyệt vọng chân chính.”
Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, vội vàng định rút thân lùi về sau, nhưng ai nhờ rút mấy lần lại phát hiện ngón tay Trần Gia Bảo cứng như đá, căn bản không rút dao găm ra được, trong lòng không khỏi sợ hãi.