Sau đó Trần Gia Bảo lại tiếp tục đi về phía đám người Tần Ly Nguyệt, đang chuẩn bị đi, đột nhiên phía trước có một trận gió thơm ập đến, chỉ thấy Lục Tuyết Kha kéo theo Hứa Mỹ Hòa mặt đầy xấu hổ đứng chặn ngay trước mặt Trần Gia Bảo, Hai cô gái Lục Bảo Ngọc và Tần Ly Nguyệt lập tức nhìn về phía Hứa Mỹ Hòa, nhất là Tần Ly Nguyệt, vẻ mặt cô tràn đầy nghi ngờ mà muốn nhìn cho rõ quan hệ giữa Trần Gia Bảo và nữ bác sĩ đông y xinh đẹp này.
Trần Gia Bảo hiếu kỳ hỏi: “Có việc?”
Lục Tuyết Kha âm thầm đẩy Hứa Mỹ Hòa một cái, Hứa Mỹ Hòa xấu hổ, mở miệng nói nhỏ: “Anh…anh Bảo, tối ngày mai không biết anh có thời gian không, hai chúng tôi muốn thỉnh giáo anh về y thuật, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.”
Nói xong Hứa Mỹ Hòa liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trong lòng lại tràn đầy háo hức mong chờ.
Trần Gia Bảo có hơi khó xử, do dự nói: “Có lẽ phải khiến cô thất vọng, vì tối mai tôi đã có lịch khác rồi.”
“Được thôi.” Hứa Mỹ Hòa miễn cưỡng cười cười, cúi thấp đầu, vẻ mặt có hơi ủ ê.
Trần Gia Bảo suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: “Nhưng mấy ngày này tôi sẽ luôn ở trong tỉnh, nên đợi hai ngày nữa sau khi có thời gian, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài thảo luận về y thuật.”
“Thật sao?” Hứa Mỹ Hòa đột ngột ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Trần Gia Bảo gật gật đầu sau đó liền nói số điện thoại của mình cho Hứa Mỹ Hòa, cười nói: “Hai ngày sau gọi vào số điện thoại này là được.”
“Được, tôi nhất định sẽ liên lạc với anh.” Hứa Mỹ Hòa lưu số của Trần Gia Bảo lại, trong mắt tản ra ánh sáng vui vẻ.
Lục Tuyết Kha nhìn thấy như vậy nhịn không được vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng hiện tại của Hứa Mỹ Hòa nào có giống người đẹp bác sĩ lạnh lùng trong mắt người khác chứ? Quả thật cứ như fan girl của Trần Gia Bảo, đã vậy còn là loại fan girl không được Trần Gia Bảo để trong lòng nữa.
Trần Gia Bảo cười cười sau đó liền đưa đám người Tần Ly Nguyệt rời đi.
Nói ra thì Trần Gia Bảo có ấn tượng không tệ với Hứa Mỹ Hòa, vậy nên mới đem số điện thoại của mình nói cho Hứa Gia Hòa biết.
“Mỹ Hòa, không phải cậu thật sự thích Gia Bảo đấy chứ?” Lục Tuyết Kha hoài nghi hỏi.
“Đâu có đâu có.” Hứa Mỹ Hòa liên cứ liên lục lắc đầu như trống bỏi, chỉ là khuôn mặt đỏ rực cùng với ánh mắt xấu hổ đã bán đứng suy nghĩ chân thật của cô.
Lục Tuyết Kha bất lực nói: “Mặc kệ cậu có thích anh ta hay không, thì tôi đều nhắc nhở cậu một chút, vừa nãy cậu cũng thấy rồi, bên cạnh Trần Gia Bảo có tới ba người đẹp tuyệt sắc, anh ta nhất định là loại đàn ông phong lưu, tuyệt đối không phải mối tốt đâu.”
“Ừm, mình biết rồi.” Hứa Mỹ Hòa miễn cưỡng cười cười, chỉ là sắc mặt có hơi trắng bệch.
Nơi không xa, Đoạn Hạo nhìn theo bóng lưng Trần Gia Bảo rời đi, trong mắt xẹt qua ánh sáng tàn độc, đột nhiên, anh ta lặng lẽ đi đến nơi không người, lấy điện thoại ra gọi điện: “Anh Hàn, bây giờ em gặp phải phiền phức rồi, có lẽ không thể lấy được nấm linh chi, vậy nên em cần sự giúp đỡ của anh…”
Buổi tối, một ngôi biệt thự đèn đuốc sáng trưng ở ngoại ô.
Nhìn bên ngoài, nơi này là nơi ở của ông trùm giới y dược, trên thực tế, đây là một trong các cứ điểm bí mật trong tỉnh thành của Quỷ Y Môn.
“Đoạn Hạo, chẳng phải cậu tự xưng mình có y thuật cao siêu, trong những người cùng tuổi thì không ai là đối thủ của cậu sao, tại sao trong một cuộc thi đấu đông y của một cái tỉnh thành nho nhỏ mà cậu cũng không thể lấy quán quân được, thật sự quá khiến tôi thất vọng rồi, cậu đừng quên, theo điều khoản trước đây của chúng ta, trừ phi cậu có thể lấy được Côn Lôn Chi, nếu không tôi sẽ không đồng ý cho cậu gia nhập Quỷ Y Môn, bởi vì trong Quỷ Y Môn trước giờ đều không nuôi người nhàn rỗi!”
Phượng Mạc Hàn ngồi trên sô pha da, vắt chéo chân, tay trái trắng nõn bưng ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc đều rượu vang đỏ bên trong, nhưng giữa đầu mày lại hiện lên vẻ bất mãn.
Đoạn Hạo ngồi đối diện anh ta, vẻ mặt tràn đầy cung kính nói: “Anh Hàn, tuy tôi rất không cam tâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lần này tôi thật sự đã gặp phải đối thủ mạnh, không chỉ hai trận đấu của buổi chiều hôm nay bị anh ta triệt để nghiền ép, mà tôi còn có dự cảm, trận đấu cuối cùng của sáng mai, cũng sẽ bị anh ta vô tình đè ép như vậy!”