Thằng nhãi cậu có tài đức gì mà có thể đánh đồng với cô Lục Tuyết Kha và bạn của cô ấy chứ? Nếu để tôi nói thì cậu nên sớm tìm người khác mà điều trị cho tốt đi, tiết kiệm thời gian lãng phí, dù sao tôi cũng không cho cậu khám đâu.”
Dứt lời, râu quai nón cười khinh miệt, lập tức xoay người sang chỗ khác, ỷ vào vóc dáng to lớn và chen lấn đến bên cạnh Lục Tuyết Kha từ trong đám người, hô lên: “Cô Lục, tôi khó chịu toàn thân, cô xem cho tôi trước đi.”
Đáng tiếc có quá nhiều người vây quanh hai cô, lên tiếng của râu quai nón đã bị tiếng của những người khác nhấn chìm.
Rất nhanh, Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha đã chọn xong bệnh nhân cho mình, phân biệt đưa về trước chỗ ngồi của mình, bắt đầu bắt mạch xem bệnh, về phần những người không được chọn bao gồm cả râu quai nón thì trong lòng đầy tiếc nuối, mong chờ sau khi Lục Tuyết Kha và Hứa Mỹ Hòa xem bệnh xong sẽ xem bệnh cho họ.
Cách đó không xa, Tần Ly Nguyệt kinh ngạc nói: “Tôi không nhìn lầm chứ, anh Gia Bảo chủ động chữa bệnh cho tên râu quai nón kia, mà anh ta… Anh ta lại từ chối?”
Trần Gia Bảo là thần y đó, có thể được Trần Gia Bảo chữa bệnh, bao nhiêu người cầu còn không được đâu, hiện tại cơ hội tốt đưa đến cửa mà lại có bệnh nhân từ chối.
Tần Ly Nguyệt vừa tức vừa buồn cười.
Lục Bảo Ngọc là cao thủ học võ, tuy khoảng cách khá xa nhưng cô ta vẫn nghe rõ được đoạn đối thoại giữa râu quai nón và Trần Gia Bảo, khóe miệng cô nở nụ cười đùa cợt nói: “Phần lớn mọi người là người trần mắt thịt, căn bản không biết thưởng thức trân bảo, chỉ quan tâm biểu hiện bên ngoài, cho nên người phàm chung quy cũng chỉ là người phàm. Bằng vào hiểu biết của tôi với Trần Gia Bảo thì không lâu nữa người từ chối Trần Gia Bảo kia tuyệt đối sẽ hối hận!”
Tần Ly Nguyệt gật đầu đồng tình.
Ở giữa hội trường, Trần Gia Bảo đứng lẻ loi, toàn trường chỉ có mình anh chưa bắt đầu khám chữa bệnh.
Đột nhiên Đoàn Hạo đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
“Sao thế, anh có việc à?”
Trần Gia Bảo cau mày hỏi.
Đoàn Hạo cười đắc ý nói: “Cậu giống như chưa bắt đầu à, tiếc quá, tôi đã chẩn đoán bệnh xong cho một người rồi, hơn nữa kết quả chuẩn đoán chắc chắn chính xác trăm phần trăm, cậu đừng tưởng vòng đầu cậu đoạt được danh tiếng, quán quân của cuộc thi này sẽ là của cậu, tôi nói rõ cho cậu biết, linh chi Côn Luân nhất định sẽ thuộc về tôi!”
Dứt lời, Đoàn Hạo cười khinh miệt xoay người rời đi tiếp tục tìm người bệnh thứ hai.
“Mục đích của anh ta cũng là linh chi Côn Luân?”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh cũng không thèm để ý, nhún nhún vai, quét mắt nhìn một vòng, đột nhiên hai mắt sáng lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên hói đầu, dáng người hơi mập, đứng phía ngoài cùng đám người đang vây quanh Lục Tuyết Kha và Hứa Mỹ Hòa, dường như thân thể ông ta hơi yếu không thể nào chen vào được, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
“Chính là ông, cho ông một cơ may.”
Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, cất bước đi đến vỗ vai người đàn ông trung niên.
“Làm gì thế?”
Người đàn ông trung niên hói đầu quay người lại, phản ứng giống hệt với tên râu quai nón, đôi mắt nhỏ ti hí đánh giá Trần Gia Bảo.
“Tôi là bác sỹ đến tham gia cuộc thi này.”
Trần Gia Bảo cười cười, còn không để đối phương hoài nghi đã giành nói trước: “Nếu như tôi không nhìn lầm thì ông thường xuyên mất ngủ buổi đêm, hơn nữa bị mồ hôi trộm, hơn nữa bây giờ toàn thân ông ra mồ hôi, nhìn như rất nóng nhưng thật ra là đổ mồ hôi, chú à, triệu chứng của ông chính là bệnh thiếu hụt âm dương, tôi nói đúng không?”
“Cậu… Làm sao cậu biết?”
Người đàn ông trung niên hói đầu kinh hô thành tiếng, trong đôi mắt nhỏ đầy vẻ không thể tưởng tượng được.
“Tôi nói rồi tôi là một bác sỹ.”
Trần Gia Bảo vừa quan sát vẻ mặt đối phương vừa cười nói: “Trừ bệnh trạng tôi mới nói ở trên, ông còn bị thắt lưng và đầu gối bủn rủn, thường chảy ra nước đục, có đúng không?”