Ánh mắt Đoàn Hạo chợt âm u, anh ta đứng phắt dậy cao giọng nói: “Hội trưởng Lục, cho dù là Trần Gia Bảo giải được ba chứng bệnh nan y nhưng chỉ vì thế mà cho Trần Gia Bảo 110 điểm, tôi nghĩ là quá mức không nghiêm túc, nói không chừng chúng tôi ở đây cũng có thể giải được đó, thế có phải chúng tôi cũng được 110 điểm không?”
Nghiêm chỉnh mà nói, anh ta cho ta bản thân anh ta có thể giải ra được, bởi vì anh ta tự nhận là giữa những người đồng trang lứa với mình, trừ một số ít người ra, thì y thuật của anh ta chắc chắn là đứng hạng nhất!
“Nếu Trần Gia Bảo có thể giải được thì Đoàn Hạo tôi đây cũng có thể làm được!”
Đoàn Hạo nắm chặt hai tay, trong lòng tràn đầy tự tin, cùng khinh miệt với Trần Gia Bảo!
Mọi người cũng đều phản ứng lại, mặc dù phần lớn đều tự hiểu lấy bản thân mình, biết mình chưa chắc có thể giải được đề, nhưng có cơ hội thì vẫn muốn thử một lần, cho nên sôi nổi hùa theo.
Lục Vệ Đông có chút tức giận, ông ta làm Hội trưởng hiệp hội Đông y tỉnh, đây vẫn là lần đầu tiên có người chống đối ông ta trước mặt mọi người.
Ông ta trừng mắt nhìn Đoàn Hạo nói: “Tôi biết mọi người không phục, cho dù mọi người không nói thì tôi cũng sẽ công bố ba đề bệnh nan y này ra.”
Tinh thần mọi người chấn động, ngay cả Lục Tuyết Kha và Hứa Mỹ Hòa cũng vô cùng tò mò, cực kỳ muốn biết rốt cuộc là chứng bệnh nan y gì lại có thể làm cho Trần Gia Bảo được 110 điểm.
Trong lúc nhất thời lực chú ý của mọi người đều tập trung cao độ, thậm chí ngay cả người không hiểu về Đông y như đám người Tần Ly Nguyệt và Hương Giang cũng đều vểnh tai lên lắng nghe.
Lục Vệ Đông rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ông ta ho nhẹ hai tiếng rồi đọc đề thi lên: “Đề thứ nhất, Năm Vĩnh Trinh, có con gái của phú ông Vương Bố Tri ở chợ phía đông, năm mười bốn mười lăm tuổi, lỗ mũi bị mọc các cục thịt thừa như bồ kết. Rễ mảnh như sợi gai dài cả tấc, đụng vào đau thấu tim.
Cha cô ta tốn bạc triệu cũng không chữa được. Chợt một ngày, có hòa thượng đi xin ăn hỏi Bố Tri nguyên nhân mới nói chứng bệnh của con gái ông, tôi có thể chữa khỏi. Bố Tri vui mừng nhờ tăng nhân chữa cho, tăng nhân lấy bột thuốc màu trắng bên người thổi vào lỗ mũi, chốc chốc lại chảy ra nước màu vàng cũng không đau đớn gì, phần thưởng một trăm thỏi vàng cũng không cầm đi. Hỏi: Thuốc màu trắng là thuốc gì?”
Ở đây phần lớn đều là người làm Đông y thường xuyên tiếp xúc với sách cổ, đối với bọn họ mà nói thể văn cổ không khác gì với thể văn xuôi hiện đại, tất nhiên vừa nghe là hiểu, nhưng mà chính vì nghe hiểu cho nên trong lòng từng người đều tràn đầy kinh ngạc.
Nguyên nhân rất đơn giản, loại bệnh cổ quái này, mọi người ở đây đều chưa nghe nói qua chứ đừng nói gì đến tiến hành điều trị, tất nhiên thuốc bột màu trắng trong ca bệnh cũng càng chẳng hiểu là vật gì, lại liên tưởng đến Trần Gia Bảo hoàn mỹ giải được loại bệnh này, trong lòng mọi người càng thêm khiếp sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, dáng vẻ mọi người đều lâm vào trầm tư, trong hội trường thoáng an tĩnh lại.
Lục Tuyết Kha nhỏ giọng kinh ngạc: “Loại bệnh này thật sự mới nghe lần đầu, Mỹ Hòa, cậu là truyền nhân của Đông y thế gia, cậu có biết đây là bệnh gì không?”
Vẻ mặt Hứa Mỹ Hòa tràn đầy nghi hoặc, sau một lúc suy tư thì cô lắc đầu nói: “Tớ cũng không biết đây là bệnh gì, càng không biết nên chữa thế nào.”
Sau khi nói xong, Hứa Mỹ Hòa tự giễu cười cười, tuy cô rất tôn sùng y thuật của Trần Gia Bảo, thậm chí còn có tình cảm khác thường với Trần Gia Bảo, nhưng nghĩ đến lĩnh vực mình am hiểu nhất vậy mà còn kém Trần Gia Bảo nhiều như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
Phía bên kia, Đoàn Hạo cũng chăm chú nhíu mày, tổ tiên của anh ta từng là ngự y trong cung, dùng từ “Xuất thân danh môn”
để hình dung về anh ta cũng không chút nào quá phận.
Nhưng mà gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa như Đoàn Hạo vậy mà lại bó tay với chứng bệnh nan y này, thậm chí, anh ta tin rằng cho dù ông của anh ta đi đến đây thì cũng không có biện pháp thuận lợi giải được đề thứ nhất này.
“Vì sao, vì sao ngay cả mình cũng đều bó tay luống cuống trước chứng bệnh nan y này mà Trần Gia Bảo lại có thể giải được? Chẳng lẽ y thuật của mình lại không bằng Trần Gia Bảo? Không, tuyệt đối không có khả năng, nếu như mình ngay cả y thuật của một Trần Gia Bảo cũng không sánh bằng thì sao mình có thể lấy được linh chi Côn Luân, còn mặt mũi nào đến gia nhập Quỷ Y môn?”
Trong lòng Đoàn Hạo đầy khiếp sợ và phẫn nộ.