Hương Giang rất hiểu lòng người đưa cho Trần Gia Bảo một lọ nước khoáng thiên nhiên, Tần Ly Nguyệt tò mò hỏi: “Anh Gia Bảo, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, bằng vào y thuật của anh không thể nộp bài thi chậm hơn người khác nhiều như thế chứ?”
Trần Gia Bảo uống một ngụm nước vừa mát vừa ngọt, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, anh nhún vai, cười thần bí: “Trong lòng anh đã có manh mối, nhưng không có chứng cứ cụ thể cho nên tạm thời khó có thể nói được, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì trước khi thi vòng hai sẽ công bố điểm, đến lúc đó, tự nhiên mấy người sẽ biết.”
Đám người Tần Ly Nguyệt càng thêm kỳ lạ, nhưng nếu Trần Gia Bảo đã nói như vậy thì các nàng cũng chỉ có thể kìm lại nghi ngờ trong lòng.
Lục Hán Dương đi theo sau Lục Bảo Ngọc hừ lạnh, vẻ khinh miệt chợt hiện lên, nếu không phải cố kỵ sát khí đáng sợ trên người Hương Giang thì chắc chắn hắn đã ngay lập tức châm chọc Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nói không sai, trước khi thi vòng hai thì sẽ công bố điểm vòng đầu, tuy thời gian khá vội vã nhưng may mà thí sinh không nhiều lắm, tính tổng cũng chỉ tầm 100 người.
Lục Vệ Đông điều 5 bác sỹ lâu năm ở bệnh viện trung tâm tỉnh, còn cả 5 người giám thị bọn họ nữa, cho nên không đến một tiếng đã chấm điểm xong toàn bộ bài thi.
Khi Trần Gia Bảo mang theo đám người Tần Ly Nguyệt, Lục Bảo Ngọc một lần nữa quay về hội trường ngồi xuống thì đã thấy một xấp bài thi đặt trên bàn trước mặt Lục Vệ Đông.
Xung quanh có rất nhiều thí sinh, hoặc hồi hộp, hoặc tự tin, mỗi người một vẻ khác nhau.
Trên tay Lục Vệ Đông cầm một tờ giấy, trên đó viết thành tích của mỗi người.
Đôi mắt cơ trí của ông ta đảo quanh một vòng đông đảo các thí sinh trong hội trường rồi mỉm cười nói: “Các vị, bài thi của mọi người, tôi và Phó viện trưởng Lục đã xem qua tất cả đồng thời đã chấm điểm xong, không thể không thừa nhận có không ít người trong các vị có tài nghệ y thuật rất cao siêu, thậm chí còn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng tôi, khiến cho tôi có cảm giác trường giang sóng sau đè sóng trước.”
Đoàn Hạo đắc ý cười một tiếng, còn tưởng rằng Lục Vệ Đông là đang nói anh ta.
Nhưng ánh mắt của Lục Vệ Đông lại vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cũng không biết là có phải ảo giác của mình hay không mà anh phát hiện ánh mắt của Lục Vệ Đông có một chút ý tứ hàm xúc, nhưng Trần Gia Bảo còn chưa xác nhận lại xem đúng không thì Lục Vệ Đông đã dời ánh mắt đi.
Lục Vệ Đông cười nói tiếp: “Giới Đông y có cậu… Các vị là may mắn của tỉnh Hòa Bình, cũng như là may mắn của Việt Nam.”
Rất nhiều thí sinh trong lòng hưng phấn, vẻ mặt càng tỏa sáng.
‘Hừ, một đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cuộc thi này, chắc chắn điểm của mình là cao nhất, không, có thể là Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha có khả năng cùng đoạt giải nhất với mình, những người còn lại không đáng để nhắc đến.’ Trong lòng Đoàn Hạo cười lạnh, tràn đầy miệt thị với những thí sinh còn lại, sau đó, anh ta nhìn về phía Hứa Mỹ Hòa, trong ánh mắt đầy ý chí chiến đấu.
“Tiếp theo, tôi sẽ công bố điểm của các vị.”
Lục Vệ Đông nói.
Tinh thần mọi người chấn động, vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.
Trần Gia Bảo ngồi ở cuối cùng, sắc mặt thản nhiên, dáng dấp ổn định vững vàng.
Lục Tuyết Kha thu hồi ánh mắt ở trên người Trần Gia Bảo, bĩu môi lẩm bẩm: “Điểm sắp được đọc rồi, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc anh có tài đức gì mà có thể làm người kiêu ngạo như Mỹ Hòa cũng đầy tôn sùng với anh, hừ, hi vọng anh đừng làm tôi thất vọng đấy.”
Cách đó không xa, Lục Hán Dương thầm cười nhạt trong lòng: ‘Trần Gia Bảo, chung quy lại thì mày cũng chỉ là lăng băm mà thôi, không thể nào so sánh được với học viện chính quy gốc rễ sâu xa, sau khi công bố điểm, tao nhìn xem mày còn ra vẻ như nào nào?’ Đột nhiên, Lục Hán Dương sửng sốt phát hiện cho dù là Tần Ly Nguyệt hay là Hương Giang, thậm chí là chị ruột anh ta là Lục Bảo Ngọc thì trên vẻ mặt cũng đầy vẻ thoái mái dễ dàng, hiển nhiên là cực kỳ tín nhiệm Trần Gia Bảo.
Trong lòng Lục Hán Dương càng thêm đố kỵ, hai tay bóp vào nhau đến trắng bệch đốt ngón tay.